Editor: Coca
Lại là một buổi tối đầy gió, Tô Ly đội mũ vào, hắn phóng ra khỏi phòng.
"Xuy, sao chẳng có con tôm tép nào, thật nhàm chán." Tô Ly nghĩ thầm.
Đi đến chỗ rẽ, hắn dừng một chút, có lẽ người phụ nữ kêu Tần Phong kia sẽ đi tuần tra ở quảng trường.
Nếu hắn muốn gây án thì phải tránh cô ta.
Tô Ly nghĩ như vậy, hai chân hắn lại không chịu khống chế mà đi về phía bên trái.
Đi một quảng đường dài, đây là một mảnh đất tương đối cũ, nếu tiến sâu thêm nữa cũng sẽ không có đèn đường.
Người phụ nữ ngốc nghếch, nơi này tối như vậy lại dám chạy đến đây tuần tra.
Dựa vào chỉ số thông minh của cô ta, còn chưa kịp bắt được tội phạm đã bị mình giết chết! Trong lòng Tô Ly không ngừng sỉ nhục trí thông minh của Tần Phong.
Hắn không tự giác mà nghĩ tới nụ cười của cô, nụ cười ấy nóng rực như ánh mặt trời tháng sáu, nóng đến khiến người khác nao nao.
"Ách......" Dọc theo đường đi hắn vẫn luôn nghĩ tới cô, không chú ý đến cái hố dưới chân, cả người hắn ngã nhào trên mặt đất.
"Ai?" Một thanh âm trong trẻo vang lên trong màn đêm.
Tiếp theo, ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt Tô Ly, hắn dùng tay che mắt lại.
"Là em à, bạn học nhỏ." Trong miệng Tần Phong ngậm một cái còi, cô thu hồi đèn pin.
Tô Ly được nâng lên, hắn nương theo ánh sáng đèn pin mà thấy được Tần Phong.
Tần Phong nở nụ cười với hắn, cười đến có chút lưu manh.
Tô Ly nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hắn cúi đầu, trái tim kịch liệt nhảy lên làm hắn hơi hơi thở dốc.
Hắn muốn đứng lên nhưng chân lại vô cùng đau nhức, thành ra không đứng lên nổi.
"Sao vậy" Tần Phong thấy hắn không nói một lời, quan tâm hỏi: " Chẳng lẽ do lúc nãy bị té nên bây giờ bị thương sao? Em chờ chị chút, chị sắp sửa được đèn đường ở chỗ này rồi."
Trong màn đêm, mặt Tô Ly lúc đỏ lúc trắng.
Vài phút trôi qua, ánh sáng chiếu vào mặt Tô Ly.
"Được rồi!" Tần Phong nhanh nhẹn nhảy từ đèn đường xuống.
Cô vỗ vỗ tay, đem dụng cụ bỏ vào ba lô, sau đó liền ngồi xổm trước mặt Tô Ly.
Động tác cô nhanh nhẹn, cô xem xét vết thương của hắn.
"Cô làm gì?!" Tô Ly đề cao đề-xi-ben, hắn muốn tránh thoát nhưng chợt nhớ ra vết thương ở chân.
"Này, đừng nhúc nhích! Chân của em bị thương, có khi còn bị trật khớp, nếu không chữa trị kịp thời thì mất một đoạn thời gian dài mới khỏi........Sao em lại nhìn chị như vậy?" Mắt hạnh Tần Phong trợn to.
Cô thuần thục mà xoa xoa mắt cá chân của Tô Ly, tay cô dùng sức một chút, đem xương cốt hắn về đúng vị trí.
"Em quả thật không tồi, người bình thường đều sẽ kêu đau, còn em thì không thèm rên một tiếng.
Nhìn vậy mà cũng có bản lĩnh phết, ha ha ha." Tần Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, hoàn toàn không chú ý tới gương mặt hồng như trái cà của hắn.
"Về sau đừng về trễ như vậy, nghe chưa." Tô Ly vùi đầu xuống thấp, từ góc độ của Tần Phong, cô chỉ có thể thấy chiếc cằm tinh xảo của hắn.
Vừa nhỏ vừa mềm thật đáng yêu, cô nhịn không được mà vươn tay xoa xoa đầu hắn.
Tô Ly nghe lời nói ôn nhu quan tâm của cô.
Ma xui quỷ khiến mà hắn cảm thấy trong lòng ngọt ngào, hắn bị cảm xúc của mình doạ sợ, vì sao người phụ nữ này mới nói mấy câu mà hắn lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào chứ?
Mỗi tế bào trên người hắn đều hưởng thụ sự vuốt ve của cô, nhưng trong chốc lát cái tay kia biến mất, Tô Ly cảm thấy có chút mất mát.
"Sao không nói gì vậy? Được rồi, nếu em sợ quá thì về sau chị sẽ đi tuần ở đây nhiều hơn, nếu có khó khăn gì thì có thể tới tìm chị."
Trong nháy mắt, cảm giác mất mát đều biến mất không còn sót lại, thay vào đó chính là một trận mừng như điên.
Hắn nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu, đó vẫn là ánh mắt ôn nhu của thường ngày, trong mắt hắn mang theo một tia khiếp nhược: "Sợ hãi."
Nhìn biểu tình mềm như bông của thiếu niên, trong lòng Tần Phong mềm nhũn, cô vòng tay qua ôm bờ vai hắn: "Yên tâm, về sau chị sẽ bảo vệ em!"
Lập tức mặt Tô Ly đỏ ửng, hắn cứng người, bước nhanh rời khỏi Tần Phong.
Mới đi vài vài bước, hắn quay đầu lại thẹn thùng mà cười: "Chị......Em, em tên là Tô Ly." Tần Phong còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu vội vàng rời đi, vì bị thương nên hắn đi có chút khập khễnh.
Tần Phong đứng tại chỗ gãi gãi đầu, đứa trẻ này......cũng quá thẹn thùng đi, làm cô có cảm giác mình giống hệt biến thái.
Trong sở cảnh sát.
"Tần Phong, có một thiếu niên tới tìm cậu."
Thiếu niên? Tần Phong sửng sốt, cô đứng dậy đi ra ngoài.
"Chị, là em." Thiếu niên áo trắng quần đen lại tản ra khí chất mị hoặc.
Thì ra là Tô Ly.
"Là tiểu Ly sao." Khóe mắt Tần Phong cong cong.
Tô Ly nhu nhu nói: " Hôm, hôm nay ba mẹ em không có nhà, chị có muốn sang nhà em ăn cơm không?"
Tần Phong cười nói: "Đương nhiên có thể.
Nhà chị cũng ở gần đây, không bằng đi nhà chị đi."
Vừa dứt lời liền phát hiện Tô Ly đang ngẩn ngơ nhìn cô, biểu tình có chút hoảng hốt.
"Sao vậy?" Tần Phong sờ sờ cái mũi, không lẽ đứa trẻ này muốn đi ăn ở bên ngoài? Nếu vậy thì dẫn hắn đi nhà hàng ăn? Thời điểm cô đang muốn đề nghị thì hắn chen vào.
"Có thể chứ......" Tô Ly lẩm bẩm nói: "Em thật sự có thể đi vào nhà chị sao?"
Bởi vì ngạc nhiên mà mặt hắn hơi hơi phiếm hồng.
"Ha ha,đây là tiểu tình nhân của cậu sao Tần Phong?" Mấy người đồng nghiệp thấy thế đều cười.
Tất cả đều bị Tần Phong xử đẹp.
Đồng ý là một chuyện, nhưng khi về đến nhà rồi lại là một chuyện khác.
Sau khi Tần Phong mang Tô Ly về nhà, cô cười gượng nhìn phòng bếp trong chốc lát, đành quay đầu lấy mì ăn liền trong tủ lạnh ra.
"Chị......Em sẽ nấu cơm." Tô Ly ngượng ngùng nói.
Trong