Editor: Coca
Beta: Mirinda
Trong bóng đêm, bóng dáng Tằng Kỳ có chút lạnh lẽo...
"Tằng Kỳ, cậu buông tớ ra." Thư Nhiên cẩn thận nói.
Giây tiếp theo, cô bị ai đó kéo qua một bên, cả người cô lảo đảo, ngay sau đó bị dồn lên tường.
Thư Nhiên ngạc nhiên, trên người Tằng Kỳ mang theo mùi rượu.
Lúc này, gương mặt tinh xảo của hắn gần trong gan tấc, chóp mũi cả hai chạm vào nhau.
Ánh mắt hắn mê ly, hơi thở dồn dập, mùi rượu của hắn xộc vào mũi cô làm cô có chút say.
"Nhiên Nhiên."Đột nhiên hắn thấp giọng nói: "Tôi rất yêu cậu, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã yêu cậu, tình yêu đó không giảm đi mà chỉ lớn lên theo từng ngày."
"Hả?" Thư Nhiên sợ ngây người.
Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân vừa không xinh đẹp lại vừa ngốc, không những thế còn hay làm phiền hắn, chọc cho hắn không vui.
Cô vốn nghĩ Tằng Kỳ sẽ chán ghét cô, nhưng có chết cũng không nghĩ đến việc hắn thích cô.
Đặc biệt là Tằng Kỳ luôn luôn lãnh đạm, không bao giờ biểu lộ cảm xúc, tự nhiên đùng một cái hắn nói thích cô làm cho cô sợ không nhẹ.
Thấy Thư Nhiên không đáp lại mà thay vào đó là sốc không nói nên lời, Tằng Kỳ nở một nụ cười.
Không phải là nụ cười lãnh đạm của ngày thường, đôi mắt đào hoa của hắn hơi hơi đỏ làm cho nụ cười trở nên có chút quyến rũ tà mị.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Ngôn Tình] Sống Chung
2.
Lương Duyên Oan Nghiệt
3.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Thư Nhiên, ánh mắt ôn nhu, phảng phất như cô là món bảo bối trân quý nhất thế gian.
"Sao Nhiên Nhiên lại nhìn anh như vậy? Em có biết mỗi lần em dùng ánh mắt đó nhìn anh thì anh luôn muốn ăn* em không? Cả hai chúng ta sẽ hoà hợp, vĩnh viễn ở bên nhau."
(*Ăn theo nghĩa là ăn tươi nuốt sống.)
Thư Nhiên nghe vậy, cơ thể cô run lên, cô càng không dám nói gì, chỉ biết dùng đôi mắt long lanh ngơ ngác mà nhìn hắn.
Đột nhiên hắn hung hăng hôn cô.
Tằng Kỳ cúi đầu xuống, liếm hôn đôi môi mềm mại của Thư Nhiên, tay hắn giam cầm cơ thể cô làm cô không thể nào tránh thoát.
"A..
mau buông tớ ra..." Thư Nhiên dùng sức đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn cắn một cái, mùi máu lan ra ở khoang miệng hai người.
"Bang."
Tằng Kỳ bị đẩy ra, mặt hắn bị cô đánh lệch sang một bên, trên gương mặt trắng nõn hằng rõ dấu tay.
"Xin...xin lỗi." Thư Nhiên chạy trối chết, thân ảnh nho nhỏ dần biến mất trong màn đêm.
Thư Nhiên hốt hoảng trốn về nhà, cô vội vàng rửa mặt rồi leo lên giường, cả đêm đều mơ thấy ác mộng.
Thư Nhiên không có thói quen kéo rèm cửa sổ, cho nên chính cô cũng không biết rằng luôn có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cửa sổ, nhìn suốt cả buổi tối, chưa bao giờ ngừng nghỉ, không bao giờ rời xa...
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Nhiên tỉnh giấc, cô nghe được tiếng ồn ào dưới phòng khách.
Cô mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu, phát hiện là Tằng Kỳ đang ngồi trên sofa, cười cười nói nói với mẹ cô.
Tằng Kỳ thấy cô xuống lầu, hắn nở một nụ cười ôn nhu.
"Nhiên Nhiên lại đây, có bạn con đến chơi.
Bây giờ hai đứa ở đây nói chuyện nhé, mẹ phải đi mua ít đồ." Mẹ Thư Nhiên cầm túi đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Phải chiêu đãi bạn học Tằng Kỳ thật tốt đó!"
"......" Thư Nhiên nói không nên lời.
Sau khi sự việc tối hôm qua xảy ra, cô cũng nhận ra tấm lòng của Tằng Kỳ dành cho mình.
Nhưng cô không thể đáp lại tình cảm đó, bởi vì cô đã thích người khác được ba năm.
Người cô thích là học trưởng Lâm An Lộ, tài sắc vẹn toàn, ôn tồn lễ độ, lúc cười lên thì vô cùng ấm áp, là mẫu bạn trai lý tưởng của nhiều nữ sinh, Thư Nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
Năm cô học sơ tam*, nghe nói Lâm An Lộ sẽ đăng kí vào trường này nên cô cũng đăng kí vào đây, nhưng vì không đủ điểm nên cô đã làm nũng xin ba ba vận dụng mối quan hệ, chính vì vậy nên cô mới vào được.
(*Sơ tam: tương đương lớp 9 bên Việt Nam mình.)
"Nhiên Nhiên đang nghĩ gì vậy?" Tằng Kỳ mỉm cười nói: " Mỗi lần em thất thần làm anh cảm thấy vô cùng bối rối a..." Ngữ khí hắn ôn nhu lại mềm mỏng, phảng phất như đang làm nũng.
Bây giờ Tằng Kỳ rất khác lúc trước, lúc trước hắn vô cùng lãnh đạm nhưng bây giờ hắn lại rất ôn