"Lâm Quân?" Liễu Thừa An không ngờ là hắn lại ở đây.
"Tiểu thư, ta...ta có làm một chút điểm tâm." Mặt hắn đỏ như trái cà, hắn lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi ra.
Mỗi lần Liễu Thừa An đi tiệc thì không bao giờ ăn cơm, nên bây giờ nàng có chút đói bụng.
Liễu Thừa An mỉm cười, nàng nhìn nhìn xung quanh, khi xác định không có ai thì nàng mới yên tâm ngồi xuống thềm.
Hắn nhìn nàng trực tiếp ngồi lên thềm, không còn bộ dáng quy củ của thường ngày mà ngược lại có chút tuỳ tiện.
Lâm Quân ngẩn người, một thứ cảm xúc kỳ dị lan ra toàn thân làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Liễu Thừa An nhướng mày, nàng cười tủm tỉm vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh
"Thất thần làm gì? Lại đây ngồi với ta."
Đôi mắt nàng rất lớn, khi cười lên thì đuôi mắt cong cong như vầng trăng non, toả sáng trong màn đêm.
Tim Lâm Quân đập kịch liệt như muốn bay ra ngoài, hắn ngốc lăng một chút.
Lần đầu tiên hắn gặp nàng là vào 1 năm trước, kể từ đó trở đi nàng liền trở thành chấp niệm của cuộc đời hắn.
Sau khi hắn lấy lại được ý thức thì hắn đã ngồi cạnh nàng lúc nào không hay.
Liễu Thừa An đang ngấu nghiến ăn điểm tâm, vẻ mặt nàng thỏa mãn, bỗng nhiên thấy được Lâm Quân đang ngượng ngùng nhìn chằm chằm nàng.
Liễu Thừa An chơi xấu chớp chớp mắt, thiếu niên kinh ngạc, chỉ chốc lát sau mặt hắn liền đỏ như trái cà.
Nàng cũng có ăn thịt hắn đâu, tên này cũng thật là......!
Liễu Thừa An bị phản ứng của hắn chọc cười.
Thấy nàng không tức giận mà ngược lại là cười, hắn nhẹ nhàng thở ra.
"Món điểm tâm này được làm từ gì vậy? Ta thấy ăn rất ngon, có khi còn ngon hơn đầu bếp trong cung làm." Liễu Thừa An khen từ tận đáy lòng.
"Thưa tiểu thư, nguyên liệu món này gồm thạch, sữa bò và đường trắng.
Trộn lại rồi để một chút là xong."
Hắn cười nói: "Nếu tiểu thư thích thì mỗi ngày ta sẽ làm món này cho tiểu thư ăn......Thật ra....ta...ta cũng sẽ làm thêm món khác......Chỉ cần...." Chỉ cần người không chê thì hãy giữ ta lại bên người đi...
Liễu Thừa An cười nói: "Thì ra ngươi lợi hại vậy sao? Vậy thì về sau chuyển đến hầu hạ ta đi."
"Vâng, cảm ơn tiểu thư." Hắn nghe vậy, tâm trạng hưng phấn kích động đến mức run rẩy.
Sáng sớm ngày hôm sau.
"Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy?"
"Thưa tiểu thư, tôi nghe nói là có một nam nô kêu Lâm Quân đang tranh chấp với người khác."
Liễu Thừa An vội vàng choàng áo lên, mặt nàng có hình trái xoan, mắt hạnh được phủ bởi một lớp lông mi dày, khóe mắt hơi cong cong, vừa mới ngủ dậy nên đầu tóc nàng có chút rối mù.
"Sáng sớm tinh mơ mà tranh chấp cái gì chứ!? Kêu bọn họ vào đây." Liễu Thừa An xoa mày.
Lúc này nàng đang đứng ở hành lang, nàng ngắm nghía cọng lông vũ trên tay.
Lâm Quân tiến vào viện, trên tay hắn còn bưng một đĩa bánh, vừa ngước mắt liền thấy được bóng dáng khuynh quốc khuynh thành của nàng, làn da trắng nõn nà, mái tóc đen dày đung đưa trong gió, đôi mắt màu đen nhánh, vừa huyền bí vừa ảo diệu.
Nàng vừa nghe tiếng bước chân liền đoán được là hắn, nàng quay đầu lại, nở một nụ cười làm cho má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Nhưng nàng lại vô tâm không biết, chỉ vì một nụ cười này của nàng đã cướp đi trái tim hắn, làm hắn ngày đêm thương nhớ.
Mặc dù mỗi ngày hắn đều gặp tiểu thư nhưng vẫn nhịn không được mà cảm thán dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Tai Lâm Quân đỏ ửng, hắn quy củ hành lễ, sau đố cúi đầu đứng qua một bên.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo sạch sẽ, khác xa với bộ dáng xuề xoà hôm qua.
Liễu Thừa An thoáng nhìn vết bầm xanh tím ở cổ hắn, đây là dấu vết của trận đánh hôm qua.
Cả người hắn chằn chịt vết thương, hôm nay hắn mặc quần áo chỉnh tề nên mới miễn cưỡng che được vết thương trên người.
Lâm Quân vùi đầu xuống càng ngày càng thấp, hắn vững chắc cầm điểm tâm trên tay, không lay động dù chỉ một chút.
"Thúy Dung, ngươi nói đi, sao lúc nãy ồn ào như vậy?" Liễu Thừa An liếc nhìn gã sai vặt đang quỳ trên mặt đất.
Gã sai vặt lấy lòng nói: "Thưa tiểu thư, là do tên súc sinh này không hiểu quy củ, mới sáng sớm tinh mơ đã xông vào viện của ngài.
Cho nên lúc nãy nô tì mới la hắn một vốn."
"Ồ?" Liễu Thừa An nhàn nhạt nói.
Ngay lập tức nàng liền hiểu được nguyên nhân trong đó, nàng cười nhạo nói: "Ta có kêu ngươi nói không? Còn nữa, ngươi bị mù mà còn bày đặt dạy quy củ cho hắn sao?"
Gã sai vặt nghe vậy liền sợ đến mức tái mặt, hắn cả kinh nói: "Nô tì.....nô tì không có bị mù, rõ ràng nô tì đã nhìn thấy...!"
"Không bị mù sao?" Liễu Thừa An kinh ngạc nói, nàng thưởng thức chiếc lông vũ trên tay: "Hắn sống sờ sờ ở đây mà ngươi lại gọi hắn là súc sinh, nếu ngươi không bị mù thì không lẽ là do bổn tiểu thư mù sao? Ha, ngươi mà cũng dám nhục nhã bổn tiểu thư."
Bọn người hầu đứng cạnh nhịn không được mà cười trộm, khoé miệng của Lâm Quân cũng cong lên một chút, nhưng vì sợ nàng phát hiện nên hắn thu nụ cười lại.
"Không...không phải...là do nô tì sai, nô tì thật sự biết sai rồi, lần sau nô tì sẽ không tái phạm nữa.
Xin tiểu thư trách phạt." Hắn quỳ trên mặt đất, dùng sức dập đầu.
Liễu Thừa An nhìn Thuý Dung, ngay tức khắc Thuý Dung liền hiểu ý nàng,
sau đó nàng kéo tên người hầu đi.
Liễu Thừa An quay đầu lại nhìn Lâm Quân: "Ngẩng đầu lên, ta muốn nhìn ngươi."
Giọng nói nàng thanh lãnh dễ nghe, Lâm Quân nhịn không được mà run rẩy, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này đến phiên Liễu Thừa An ngạc nhiên.
Hôm qua trời có chút tối, hơn nữa lúc ấy đầu tóc thiếu niên rối bời nên nàng không chú ý đến.
Đến bây giờ nàng mới nhận ra rằng Lâm Quân thật sự rất đẹp, có thể nói là đẹp hơn tất cả những mỹ nam nàng từng gặp.
Từ trước tới giờ nàng cảm thấy Việt Hành Phong là người đẹp nhất kinh đô, nhưng nếu bây giờ nàng so hắn với Lâm Quân thì thì có khi hắn còn thua xa...
Đôi mắt thiếu niên tối tăm trầm tĩnh, da trắng như tuyết, môi tinh xảo hơi hơi nhấp, gương