Editor: Coca
Beta: Mirinda
Không biết Liễu Thừa An đã đứng đây bao lâu.
Bỗng nhiên có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, nàng hơi nheo mắt lại.
Nàng biết người này, đêm mà nàng chạy về Lâm phủ thì người này cũng ở đó, hơn nữa còn đứng cạnh Lâm Quân.
Liễu Thừa An nhanh chân chạy tới.
"Ngươi......!Ngươi đứng lại, đừng đi!" Vì khóc quá lâu nên giọng nói nàng có chút khàn.
Người đó dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía sau, Liễu Thừa An thấy mặt hắn thì vô cùng kinh ngạc, người này....!người này trông rất quen.
Hình như....nàng đã từng gặp hắn ở Liễu Phũ.
"Ngươi là người của Thất hoàng tử?" Liễu Thừa An hỏi.
Người nọ cười lạnh: "Đúng thì sao còn không đúng thì thế nào?"
"Hắn ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp hắn......"
"Liễu tiểu thư đúng là thích nói đùa, điện hạ đã chết vì bệnh, không lẽ ngươi muốn tại hạ dẫn ngươi xuống 18 tầng địa ngục gặp hắn? Mà gặp rồi thì ngươi làm gì? Không lẽ lại đâm hắn vài nhát dao cho hả dạ?"
Lời nói cay nghiệt của hắn làm Liễu Thừa An không khỏi thương tâm, mắt nàng đỏ ngầu, nghiêm nghị nói: "Vậy......Hắn được chôn cất ở đâu? Ta xin ngươi hãy mang ta đi....chuyện quá khứ đều là do ta sai, là do ta hiểu lầm hắn, ta thật sự rất muốn gặp hắn một lần, ngươi dẫn ta đến nơi hắn từng ở cũng được nữa...."
"Haiz." Người đàn ông thở dài một hơi, sau đó hắn nói: "Đi theo ta."
Liễu Thừa An ngừng khóc, nàng vội vàng đuổi theo hắn.
Người đàn ông dẫn Liễu Thừa An tới một vùng ngoại ô, nơi này Liễu Thừa An cũng không lạ lẫm gì, đây là nơi....là nơi mà nàng thả mình xuống vực sâu.
Xung quanh ngoại ô có một rừng cây nhỏ.
Bọn họ tiến sâu vào trong, không lâu sau liền thấy được một căn nhà u ám ở phía trước.
"Hắn từng sống ở đây sao?" Liễu Thừa An hỏi.
Người đàn ông không trả lời nàng mà hắn chỉ nói: "Vào xem đi."
Liễu Thừa An im lặng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
Mới vừa vào nàng liền ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên với một thân bạch y, thân hình tinh tế thon dài, mái tóc đen dài xoã tung trên vai hắn.
Thiếu niên thẫn thờ đứng trong viện, xuyên qua lá cây, ánh nắng chiếu vào người hắn, hắn hơi nghiêng người để lộ ra sườn mặt tinh xảo, không biết đang suy tư gì.
Cả người Liễu Thừa An cứng lại, nàng không dám động đậy, trái tim nàng đập như muốn bay ra ngoài, tựa như thế giới xung quanh đã sống lại, trở nên đầy màu sắc.
"Điện hạ." Người đàn ông tiến vào, hắn cung kính hành lễ.
Thiếu niên quay đầu lại, hắn rũ mắt nhìn người đàn ông đang nửa quỳ trước mặt hắn
Bỗng nhiên, hắn nở một nụ cười: "Chiết Nam, ngươi về rồi sao? Hôm nay An Nhi làm gì? Bây giờ nàng đang ở đâu? Có phải sắp về với ta rồi không, sẽ không bỏ ta nữa đúng không? Ta phải đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng...đúng rồi...ta phải đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng."
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, hắn vội vã chạy đến phòng bếp, suốt cả quá trình đều không thèm liếc nhìn Liễu Thừa An liếc một cái.
Liễu Thừa An kinh ngạc nhìn Lâm Quân dần dần biến mất.
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Hắn bị sao vậy?"
Chiết Nam cười khổ một cái: "Như Liễu tiểu thư đã thấy, đầu óc điện hạ có chút không được bình thường, ký ức của hắn đã dừng lại ở lúc Liễu tiểu thư còn ở Liễu phũ, lúc mọi việc vẫn chưa xảy ra."
"Tại sao lại như vậy......" Liễu Thừa An thất thần mà nói.
"Chiết Nam, mau tới đây giúp ta." Trong phòng truyền đến giọng nói của Lâm Quân.
Chiết Nam giựt giựt khoé miệng, nói: " Nếu Liễu tiểu thư không ngại thì vào phòng xem hắn cùng tại hạ được chứ?"
Liễu Thừa An đi vào cùng với Chiết Nam, Lâm