Giang Thời Dạ trở lại chỗ ngồi của mình, dựa vào ghế quay đầu lại nhìn Vu Diệc Bạch đang làm đề.
" Diệc Bạch, cuối tuần này cậu có đi leo núi không? " Vu Diệc Bạch cũng không có ngẩng đầu lên, vừa làm đề vừa nói: " Đi! "
" Vừa hay, em gái mình cũng đi theo! Mình phải đi phía trước cầm cờ của lớp, cậu trông coi em gái giúp mình nha! "
Giang Thời Dạ đặt tay lên vai Vu Diệc Bạch, cậu vẫn như cũ bộ dạng người lạ không nên lại gần, "Ừm."
Giang Thời Dạ trong lòng phun trào, " Em gái của mình ánh mắt bị gì vậy? Sao lại thích nam nhân lạnh như băng này! "
Ở bên kia, Giang Hiểu Văn trở lại lớp học liền vòng tay ôm Từ Thanh Thanh, " Thanh Thanh! Cuối tuần này mình sẽ đi leo núi với lớp của anh mình! "
" Có thật hay không, mình nói cho cậu biết, lần này nhất định phải nắm bắt cơ hội. Còn có mình nghe nói mấy ngày nay Hứa Triển Duyệt mỗi ngày đều tới tìm Vu Diệc Bạch. "
" Ngày nào cũng tìm Vu Diệc Bạch? Mẹ kiếp! Chi ấy còn chưa chịu từ bỏ? Mình phải làm sao đây? Chị ấy rất đẹp, có lợi thế hơn mình rất nhiều! " Giang Hiểu Văn hai tay chống cằm.
" Nhỡ đâu Vu Diệc Bạch lại thích người như cậu thì sao? Phải tự tin lên biết không? "
" Nếu là như vậy thì thật tốt! "
Từ Thanh Thanh đột nhiên nói " Tiểu Văn à, mình thấy trên mạng có một câu nói rằng nếu thích một con trai thì có thể trực tiếp hôn. Hôn xong lập tức chạy, nếu anh ấy không từ chối cậu thì hai người đến với nhau m, nếu anh ấy từ chối cậu thì cậu cũng không thua thiệt gì! "
" Trực tiếp hôn? Không được, không được...nhìn thấy anh ấy mình căng thẳng muốn chết, huống chi là hôn anh ấy! " Giang Tiểu Mạn hai tay ôm má.
" Từ từ, lo lắng cái gì! Có câu nói, không thể ăn vội đậu hũ nóng! " Từ Thanh Thanh cười cười nhìn Giang Hiểu Văn.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Hiểu Văn vẫn sẽ chạy lên lầu 4 nhìn Vu Diệc Bạch, bởi vì vóc dáng quá cao, Vu Diệc Bạch cùng Giang Thời Dạ đều ngồi ở cuối lớp.
Điều này cũng làm cho những cô gái ái mộ họ có thể ngắm nhìn họ từ cửa sau.
Tối thứ bảy, Giang Hiểu Văn ngồi ở trên sô pha gọi cho mẹ Giang, " Mẹ, ông bà vẫn khoẻ chứ ạ? "
Mẹ Giang ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng nói : " Vẫn khoẻ! Ngày mốt ba mẹ sẽ về, mấy ngày nay con không cãi nhau với anh trai chứ? "
" Mẹ! Mẹ yên tâm đi, con với anh trai rất tốt! Vậy ba mẹ trở về lái xe chú ý an toàn nha! " Giang Hiểu Văn tựa đầu vào góc số pha.
" Mẹ biết rồi, côn và anh đi ngủ sớm một chút! "
" Con biết rồi mẹ ơi , ba mẹ cũng mau nghỉ ngơi đi! Con cúp máy nha! Bye bye. "
" Được rồi! Bye bye! "
" Nói chuyện điện thoại với mẹ? " Giang Thời Dạ bước ra khỏi phòng ngủ.
" Vâng! Mẹ nói ngày bọn họ sẽ trở về. A đúng rồi anh, ngày mai không cần phải mặc đồng phục học sinh đúng không?" Giang Hiểu Văn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha nhìn Giang Thời Dạ.
" Mặc gì cũng được! Mặc đồ thể thao đi, leo núi sẽ tiện hơn đừng quên mang theo nước! "
" Em muốn xách theo balo, vẫn còn sớm, cùng em xuống cửa hàng tiên lợi mua chút đồ ăn vặt! " Giang Hiểu Văn từ trên ghế sô pha đứng dậy đi về phía cửa.
" Cũng được, anh sợ sáng mai không có thời gian đi mua! " Vừa xuống tới dưới lầu của tiểu khu, Giang Hiểu Vă ánh mắt sắc bén nhìn thấy Vu Diệc Bạch đang chạy bộ.
Giang Hiểu Vân lập tức giữ chặt Giang Thời Dạ đang đi phía trước, "Anh, nhìn bên kia, là Vu Diệc Bạch đang chạy bộ!"
" Cậu ta chạy bộ thì sao? Thật là lắm chuyện, mau đi mua đồ đi anh còn có việc phải làm! " Giang Hiểu Văn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Giang Thời Dạ đi ở phía trước.
" Em nói này, anh có thể học hỏi người ta không? Chạy bộ nhiều một chút rèn luyện thân thể, suốt ngày chỉ biết chơi game. Sang năm không đậu đại học thì chắc em cười chết mất! "
" Thật tức cười, anh là ai chứ? Là anh của em! Em phải nhớ rằng anh là anh của em! Anh không thi đại học mà sẽ được tuyển thẳng, em đợi đó! " Giang Thời Dạ quay đầu cáu kỉnh nói.
" Được được! Em rửa mắt mong chờ! " Giang Hiểu Văn đẩy