Ba giờ sáng, rốt cục Tống Tân Dân đã dọn dẹp xong tầng hầm mình vừa thuê.
Phòng đơn không phải rất lớn được trang hoàng đơn giản qua, lúc cậu cầm chìa khóa đi vào thì trong căn phòng nhỏ sạch sẽ ngăn nắp chỉ có một cái giường đơn giản cùng một bộ bàn ghế nhỏ, đồ vật rất ít lại làm cho Tống Tân Dân hài lòng hơn so với trong tưởng tượng, hiện tại đã bị đồ vật cậu mang tới gần như nhồi vào cả.
Lúc này không riêng gì đệm chăn đã trải tốt trên giường, trên bàn bày đầy đồ dùng hằng ngày, làm người khác chú ý nhất vẫn là một tầng giá sắt với ô mật vuông bị cậu treo trên mặt tường dựa vào giường kia, ảnh chụp to to nhỏ nhỏ dùng cái kẹp nhỏ kẹp ở trên, bên trong không phải ảnh phong ảnh thì chính ảnh động vật, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy tấm chụp người, nhưng phần lớn là lấy bóng dáng, chụp cảnh xa với bộ phận thân thể chiếm đa số.
Đây là ảnh chụp mấy năm nay cậu chụp được trên đường đi vào Nam ra Bắc, chính mình vừa lòng nhất một bộ phận, có một ít ảnh thậm chí trợ giúp cậu thu hoạch được tiền thưởng chiến thắng một vài cuộc thi chụp ảnh, dựa vào những tiền thưởng này cậu mới có thể tiếp tục hành tẩu trên con đường này.
Lúc này, một trận gió đêm mang theo ý lạnh từ cái cửa sổ nhỏ duy nhất bên trong thổi tới, đem ảnh chụp trên tường thổi đến hơi hơi rung động, đồng thời cũng làm cho cả người cậu run một cái.
“Ọt ọt ọt…” Bụng cũng thừa cơ biểu thị kháng nghị với cậu.
“Bây giờ không phải là lúc mơ mộng a, lại đến lúc làm công tích lũy lộ phí.” Cậu sờ lấy bụng cười khổ, đồng thời cũng nhanh chóng đứng dậy giẫm lên ghế khóa chặt chẽ cửa sổ chưa khép phía trên.
Nếu phòng là tầng hầm thì cửa sổ tất nhiên cũng là cực thấp so với mặt đất phía ngoài, mắt Tống Tân Dân xuyên thấu qua lưới bảo vệ có thể vừa vặn nhìn thấy một chút cảnh đêm bên ngoài, là một cái sân hẹp sạch sẽ xinh đẹp, lát ván gỗ. Mượn ánh sáng nhạt của đèn đường bên ngoài, anh điều chỉnh góc độ dò xét nhìn về phía xa hơn, phát hiện bên trái còn có một loạt bồn hoa hình vuông, nhưng không có hoa, hình như chỉ có một chút cỏ mầm; nhìn sang phải, thì có một bộ bàn ghế gỗ rất có tình thú.
Tống Tân Dân có thể nháy mắt tưởng tượng ra được nếu như vào thời tiết trời trong nắng ấm, chủ sân ngồi ở chỗ này uống trà đọc sách, hưởng thụ thời gian hưu nhàn hài lòng trong cái sân hẹp này.
Đột nhiên, trên sàn gỗ xuất hiện một đoàn bóng ma, đó là có vật gì đó dừng trên trần nhà pha lê của sân hẹp, bị đèn đường bên ngoài soi ra cái bóng, động tĩnh này làm Tống Tân Dân hoảng sợ, vô thức cong gối gập người nhìn lên phía trên, chỉ nhìn thấy một thân ảnh có lông mềm như nhung vẫy đuôi một cái giẫm lên pha lê rời đi.
“Thì ra là mèo a…” Tống Tân Dân nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngồi trở lại một bên giường của mình, được con mèo kia nhắc nhở cậu cũng nhớ tới một sự kiện lúc ban ngày.
Lúc ấy khi cậu nhìn qua phòng ở, cùng chủ nhà ký xong hợp đồng thuê nhà rời đi thì có nhìn thấy nhà cà phê mèo kia mới dán bảng thông báo tuyển dụng.
Ngẫm lại tiền tiết kiệm trong túi mà tiền thuê nhà tháng sau đều có nguy hiểm của mình, lại nhớ lại những năm này vì lộ phí mà việc làm cũng đều làm qua một chút, Tống Tân Dân nháy mắt hạ quyết tâm, ngày mai liền đi chỗ đó xem xem.
Lâm Lan ngủ ở nhà tại lầu 3 hoàn toàn không biết gì cả đối với việc ngày mai còn có nhân viên nhận lời mời, bây giờ cô chỉ cảm thấy lồng ngực mình có hơi nặng, bên tai giống như còn ẩn ẩn nghe được động tĩnh gì, cái này khiến ý thức cô vốn là nửa mê nửa tỉnh dần dần thanh tỉnh.
Vừa mở mắt liền thấy một con mèo ragdoll ngồi trên ngực cô nghiêng đầu thẳng lăng lăng nhìn cô chằm chằm, mèo con đã sắp bảy tháng một đối với thể trọng của mình một chút đong đếm cũng không có, còn tự cho là đúng xem mình là tiểu khả ái đã từng chỉ một bàn tay là có thể bao lấy toàn thân đâu, cũng không biết là sắp đem xẻng phân nhà mình ép tới thở không nổi.
“Lam Bảo* à.” Lâm Lan hữu khí vô lực: “Nửa đêm canh ba này con không đi ngủ, ngồi trên người mẹ nhìn mẹ chằm chằm làm gì vậy?”
*: Mình vừa mới được chỉ sang một web trung đọc, qua google dịch thì lam bảo thạch là đá sapphire, mọi người thấy mình nên đổi lại gọi bé là sapphire hay là vẫn là Lam Bảo? Nhưng mà mình lười đánh lại quá đi TT^TT. Thôi cho mình trộm lười nhé, gọi Lam Bảo cũng hay mà *cầu xin*
“Meo.” Ragdoll yếu ớt hô một tiếng về phía cô, thanh âm rất êm tai, nội dung lại có thể tức chết Lâm Lan. (Mẹ không nhúc nhích thời gian dài, con cho là mẹ chết rồi, liền đến nhìn mẹ xem.)
“Xuống dưới.” Mau đuổi cái con mèo ngốc trừ bỏ đẹp mặt ra không còn cái gì khác này xuống đi, Lâm Lan một mặt mệt tâm, “Mẹ đây là đi ngủ, không phải bất động chết rồi, ban ngày con cũng bán manh tiếp khách chơi, buổi tối liền không mệt sao?”
“Meo ô!” (Không mệt a, lúc con buồn ngủ liền ghé vào trên đùi mấy người kia nhắm mắt là được, bọn hắn đều sẽ dừng lại bất động trực tiếp cho con ngủ!)
Lâm Lan: “…”
Những đồng bào của cô đây thực sự chẳng có một chút cốt khí nào với mèo sắc a! Làm nệm ấm thịt người còn tưởng rằng thu được ban ân, làm cô quá thất vọng.
Lúc đang không còn lời nào để nói, tay nắm cửa đang đóng đột nhiên nới lỏng ra một chút, cửa mở một đường nhỏ, một con mèo trắng chui vào, quen thuộc nhảy lên giường.
Lâm Lan không chút ngoài ý muốn đối với cái động tĩnh này, thậm chí trực tiếp mở miệng về phía mèo: “Trễ như vậy mới về, nửa đêm em lại đi lêu lổng chỗ nào?” Đưa tay chọt cái đầu nhỏ của mèo trắng tiếp tục giáo dục: “Chị cho em biết nha Tuyết Hoa, dự báo thời tiết nói hai ngày nay sẽ có tuyết rơi, không cho phép em đi ra ngoài nữa, đi đến vuốt đầy bùn làm bà ngoại phát bực em, đừng trách chị không thay em cầu tình.”
Mèo trắng Tuyết Hoa cúi đầu cọ cọ tay Lâm Lan, lấy lòng kêu meo meo: “Lan Lan, em đi chỗ mèo lão đại chơi nha, chỗ đó có thật nhiều thật nhiều mèo.”
“A.” Bạn chơi gia tăng, đã vui đến muốn quên cả trời đất sao?
Lúc Lâm Lan đang muốn làm cho Tuyết Hoa thu hồi tâm tư, ghi nhớ thân phận mèo nhà của mình, đừng bị mang lệch càng ngày càng thô lỗ, Tuyết Hoa kêu to về phía cô: “Meo ô!” (Lan Lan, chỗ đó có một vài con mèo khác nói cũng muốn vào địa bàn của chị đi săn, để em hỏi chị có muốn hay không?)
Cô sững sờ: “Em là nói, một vài mèo con không phải mèo sủng vật cũng muốn qua đây?”
“Meo!” (Đúng a. Bên chỗ mèo lão đại kia có mèo vụng trộm tới chỗ này nhìn, phát hiện tất cả mèo trên địa bàn chị đều săn được từ chỗ nhân loại đó, bọn chúng nói chúng nó cũng có thể.)
Thế mà còn muốn âm thầm điều tra? Mấy bé mèo con giảo hoạt này.
Hơi nghĩ một chút, Lâm Lan liền biết là vì cái gì. Lúc trước cô đưa lời muốn mèo tới lăn lộn với cô, chúng mèo hoang… hoặc là nói mèo lão đại bảo trì lòng cảnh giác, một mặt là không dám tin tưởng toàn diện nhân loại là cô đây, một mặt khác cũng là không tin cô thật có thể mang theo chúng mèo lấy được đồ ăn thành công.
Hiện tại quán trà mở, làm ăn khá khẩm, mấy con mèo sủng vật dùng để dò đường này lăn lộn vào xuôi gió xuôi nước ở bên trong, có người hầu hạ còn không bị đông lạnh không đói được, mèo lão đại cũng yên tâm, nhả ra để cho vài con mèo nhỏ sớm đã muốn đi theo Lâm Lan lăn lộn tới.
Mấy con mèo đó đương nhiên sẽ không phải là mèo sủng vật quý báu, mà là mèo điền viên Trung Hoa, cũng chính là Tuyết Hoa mà Tiền Huyên vừa gặp một lần liền thốt gọi mèo đất.
Nhưng người trong nước từng nuôi loại mèo này đều biết, mèo đất phi thường thông minh, thân thể cường tráng lại dễ nuôi, là một tay bắt chuột giỏi. Đặc biệt là mèo li hoa, là mèo bản thổ Trung Quốc duy nhất được thừa nhận có thể dự thi trên quốc tế, li hoa thuần chủng vào nước ngoài giá tiền cũng rất đắt đỏ, cũng chỉ là bản thân người trong nước không đem bọn chúng khắp nơi đều có là chuyện đáng lo.
Lâm Lan nguyện ý lại thu dưỡng mấy con mèo bản thổ vào quán trà nữa, nhưng giống như ông chủ thông báo tuyển dụng nhân viên, vậy khẳng định là có điều kiện chiêu mời.
“Có thể tới mấy con, nhưng Tuyết Hoa em nói cho bọn chúng biết, địa bàn của chị chỉ lấy bé mèo con xinh đẹp nhất trong mắt thú hai chân.”
Lâm lão bản biểu thị cô thu nhân viên vẫn là có chú ý, tối thiểu nhất cũng phải xem mặt đi.
“Meo meo!” “Meo ô!” Lúc này vô luận là Lam Bảo Thạch hay là Tuyết Hoa đều cùng nhau kêu lên, dừng ở trong lỗ tai Lâm Lan đều biến thành kiểu ý tứ như (ta xinh đẹp nhất!) (ta ở trong mắt mèo hay nhân loại đều rất xinh đẹp!).
“Vâng vâng vâng, mấy đứa đều xinh đẹp, mèo xinh đẹp bên trong mèo!” Cảm giác nếu còn nói tiếp như vậy nữa cô phát hiện mình không cần ngủ, Lâm Lan mỗi tay mò lên một con, đặt ở hai bên trái phải gối đầu của mình, “Hiện tại, lập tức đi ngủ cho chị. Lại đánh thức chị ngày mai mấy đứa về trong phòng khách ngủ đi, không cho phép trở lại.”
Ai, trưởng tử meo cùng thứ tử meo của nhà họ Lâm, đều quá dính người.
Thu được cảnh cáo, mấy con mèo nhỏ không dám tiếp tục làm ầm ĩ, trung thực cuộn thành hai nắm, rất mau liền ngáy lên, Lâm Lan cũng dần dần ngủ một lần nữa giữa tiếng khò khè kè hai bên.
Một ngày mới đến, thời tiết có chút âm trầm, cũng may dáng vẻ không giống như là sẽ có tuyết rơi.
Lúc chín giờ rưỡi, Lâm Lan xuống lầu mở cửa cuốn, đưa chúng mèo vào quán trà, lúc bắt đầu làm việc dọn dẹp theo thông lệ, vị khách trọ ở tầng hầm