Người không nuôi mèo vĩnh viễn không biết niềm vui sướng khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, bé mèo con ngủ bên cạnh nũng nịu với mình.
“Buổi sáng tôi vừa mở mắt liền thấy nó ngủ trên chăn, vừa gọi nó liền duỗi cái eo lười mà đến, kêu meo meo cọ tới… Nuôi mèo thật sự quá tuyệt á! Lâm Lan tôi cuối cùng biết được vì sao nhà cô cũng nuôi mèo, còn rất nhiều người thuê trong lâu cũng nuôi thú cưng!”
Thân thể từ trước tới nay bị mài đi linh hồn bởi kiếp sống với vô tận code của Vệ tiểu thư bỗng nhiên sinh ra vô số sức sống, một thế hệ a trạch* thế mà cũng bắt đầu chủ động tìm đến người cùng sở thích trò chuyện về mèo, nói đến mèo yêu của mình mắt đều là sáng.
*: ý nói người chỉ thích nằm ỳ một chỗ trong nhà, chẳng muốn đi đâu.
Cô phải cố gắng làm việc, kiếm tiền nhiều hơn, sau đó mua căn nhà lớn nuôi Niên Niên!
Lâm Lan nghe xong toàn bộ hành trình khoe mèo của cô ấy: “Ha ha.”
Tối ngày thứ hai đầu năm lại tới phiên Vệ Yến trực ca đêm, nhưng cô ấy đã không còn thống khổ suy sút lúc đi làm trước đó, ngược lại là tinh thần phấn chấn.
Cô yêu tăng ca! Phụ cấp ca đêm rất tuyệt! Tiền lương gấp ba thật là thơm!
Lâm Lan: “Vậy… Cô cố gắng đi làm đi.”
Nhìn qua bộ dáng miêu nô của Vệ tiểu thư cõng ba lô nguyên khí tràn đầy ra khỏi lầu, Lâm Lan một mặt cao thâm khó đoán.
Sau khi nuôi mèo, cũng sẽ không chỉ có lúc nó mềm manh* cho sờ nha Vệ tiểu thư, trước hết không nhắc tới vấn đề có tính toàn cầu như mèo rụng lông hay là yêu nhảy disco nửa đêm, chỉ nói qua không lâu nữa Niên Niên sẽ còn tặng một kinh hỉ lớn cho cô nữa.
*: Cái từ manh này ý là dễ thương đáng yêu ấy.
Những chuyện này cửa hàng trưởng Lâm sẽ không nói cho cô ấy, trời mùa xuân mà dội nước lã thì quá không tử tế, vẫn là để cô ấy tự mình phát hiện cùng trải nghiệm mới càng có ý nghĩa hơn nha.
Mùng ba tháng Giêng, một nhà ba người nhà họ Dư đã từ dưới quê lên.
“Chị Lan Lan, bọn em đã về rồi!” Dư Linh Linh đứng ở cửa ra vào dẫn đầu gõ cửa, đằng sau là chú Dư thím Dư mang theo đồ Tết tới, “Đây là chân giò hun khói với nấm mang từ quê về, hương vị khá ngon! … Hình như Tiểu Quỳ lại mập chút nha!”
Học sinh trung học nhảy nhảy nhót nhót vào phòng, ngẩng đầu liền thấy vẹt trắng lớn đã ra khỏi lồng đang cúi đầu gặm hạt dẻ cười, cái con chim tham ăn này đang trầm mê trong mỹ vị của hạt dẻ cười, ngay cả tiểu chủ nhân đến trước mặt cũng không chú ý.
“Không béo, là buổi sáng mới vừa tắm xong, lông vũ nhìn xõa tung chút.” Đem nhiệm vụ hàn huyên với nhau về năm mới giao cả cho trưởng bối, Lâm Lan thì nói chuyện với Dư Linh Linh, “Cái lồng ở ban công đấy, hồi nữa em cho nó vào lồng mang đi hay là cứ để nó đứng ở trên tay?”
“Đương nhiên là đứng trên tay.” Chim nuôi từ nhỏ đã 7 năm, sớm đã quen, Dư Linh Linh căn bản không lo lắng Tiểu Quỳ đi ra ngoài sẽ chạy loạn, chỉ là cô gái nhỏ lại chuyển loạn tứ phía phòng khách: “Chị Lan Lan, mèo chị nuôi đâu, không có ở đây sao?”
“Chúng ở phòng cách vách đấy.” Lâm Lan biết Dư Linh Linh đang lo lắng cái gì, duỗi tay hơi chọt con vẹt còn đang ăn quả hạch một chút, “Tiểu Quỳ nhà em quá xấu rồi, không tính cái lồng mà không có khóa căn bản không giam nó được, còn vụng trộm đi mổ đuôi mèo. Vì không để cho các em về chỉ có thể nhận lại mấy cọng lông chim, chị chỉ có thể tiễn biệt mấy con mèo nhỏ tới chỗ ngăn cách thôi.”
“A?” Dư Linh Linh rất giật mình, nhưng ngay lúc đó liền tin, “Tiểu Quỳ con chim rách này vẫn luôn siêu tiện, là chuyện nó có thể làm ra được. Trước đó lúc em ở nhà làm bài tập nó còn vụng trộm giấu bút của em đi, hại em tìm nửa ngày cũng không tìm được, nó lại ở bên cạnh mà cười cạc cạc! Em giận đến muốn đập nó còn bị mẹ em cản lại.” Nói xong lời cuối cùng miệng cô bé cũng dẩu lên.
Phản ứng của cô gái nhỏ mười mấy tuổi lúc tức giận khá đáng yêu, nhưng cái động tác phồng miệng này của cô bé cũng làm Lâm Lan liên tưởng tới ngày mùng một đầu năm ấy, lúc cô cự tuyệt Vương Giai Y thì vẻ mặt đối phương cũng là hình thức này.
Thì ra là thế, đại tiểu thư xem như không phải học sinh tiểu học thì tối đa cũng chính là kiểu như học sinh trung học vậy.
Cách đó không xa, ba mẹ Dư gia đã chào hỏi hoàn tất với Lâm gia, thím Dư hô về phía con gái một tiếng: “Linh Linh, phải đi rồi, mang Tiểu Quỳ đi luôn.”
“Ai!” Dư Linh Linh đáp ứng một tiếng, liền động tác thuần thục đưa cánh tay tới trước mặt vẹt, “Tiểu Quỳ nhanh đừng ăn, về nhà.”
Vẹt đầu phượng vừa nhấc móng vuột chộp vào trên quần áo rắn chắc của tiểu chủ nhân, lực đạo không nhẹ không nặng thuận theo cánh tay chậm rãi dời lên, mãi cho đến đầu vai tiểu chủ nhân mới dừng lại.
“Chị Lan Lan, chờ nhà em dọn dẹp xong lại tới tìm chị chơi nha!”
Nhà họ Dư mang theo chim với lồng chim cáo từ rời đi, lưu lại mấy gói chân giò hun khói cắt gọn to với một số nấm.
Ba Lâm mẹ Lâm xách hết mấy nông đặc sản đó vào phòng bếp phân loại cất chứa kỹ, Lâm Hữu Dư còn có chút đáng tiếc: “Nếu không phải hôm nay phải đi nhà thân thích thăm hỏi, bằng không thật muốn lập tức bốc mấy miếng thịt hun khói chưng chút, lại làm món cơm hầm thịt khô nếm thử.”
Lâm Lan bị kiểu nói này của cha ruột làm cho đột nhiên cũng có chút thèm, chân giò hun khói ở quê chú Dư thơm quá à.
Vương Tú Chi thì trợn mắt liếc chồng một cái: “Mấy ngày nay bữa bữa thịt cá ông còn không ăn đủ à, thế mà liền nhớ thương chân giò hun khói.”
Ba Lâm với Lâm Lan là động vật ăn thịt cùng nhau lắc đầu: “Không đủ đâu, làm sao có thể đủ a.” Một ngày ba bữa đều là thịt bọn họ cũng sẽ không ngán, huống chi đồ ăn thịt trong ngày Tết bữa bữa còn không giống nhau.
Nhìn hai cha con này, làm mẹ tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Hôm nay cả nhà đều muốn đi ra ngoài, đi nhà thân thích lăn lộn cơm trưa với cơm tối một chút, Lâm Lan tất nhiên phải chuẩn bị đồ ăn cho đám mèo nhỏ thật tốt. Cơm mèo thì không được, chỉ có thể thả đồ ăn cho mèo ở trên đỉnh, lại thêm máy lọc nước tự động vẫn sẽ luôn đun nóng, vấn đề cũng không phải lớn.
“Chị ra ngoài đây, mấy đứa ở nhà đều phải ngoan ngoãn biết chưa? Không cho phép cắn dây điện, không cho phép bám cửa sổ…” Lâm Lan đem vài điều cần chú ý giải thích căn dặn với mấy con mèo nhỏ.
“Meo!” (biết rồi, Lan Lan chị ra ngoài đi săn phải cẩn thận a!)
“Meo ô–!” (Mùa đông rất lạnh, đồ ăn rất ít, không săn được đồ ăn cũng không sao. Nơi này cũng có rất nhiều đồ ăn!)
Lâm Lan cười khổ không được, đang muốn giải thích: “Chị không…”
“Lan Lan được chưa? Phải đi!” Còn chưa nói dứt lời đã bị mẹ thúc giục ở đằng sau cắt đứt.
“Đến đây!” Lâm Lan lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, “Chị sẽ tận lực về sớm một chút, bái bai!”
Đi đến nhà thân thích thăm hỏi, cũng chỉ đơn giản là quá trình kiểu cũ, chúc tết, nói chuyện phiếm, ăn cơm, phát tiền mừng tuổi, tan cuộc.
Lâm Lan là người lớn rồi, mặc dù còn đang độc thân, nhưng đã ngầm thừa nhận là không có tiền mừng tuổi, ngược lại, gặp phải đứa bé cùng