Nắng sớm tươi đẹp, thôn trong thành hết thảy sớm đã khôi phục.
Tiết tấu sinh hoạt của thành Tây cũng không nhanh, bộ sạp ăn vặt dưới lầu đều chống lên đến ba giờ, riêng chỉ bánh bao đều bán đi mấy chục lần là hết sức, nhà họ Lâm mới ăn no uống đủ đang chuẩn bị từ từ xuống lầu mở quầy bán quà vặt.
Đi mở cửa hàng là Lâm Hữu Dư, Vương Tú Chi cũng không vội xuống dưới, bà đang cùng bà nội Lâm xử lý hành cùng rau hẹ vừa cầm về.
“Mẹ, rau của mẹ này bộ dáng thật là tốt, lại còn sạch sẽ.” Lựa lấy rau hẹ trong tay, trừ bỏ lá vàng cùng vỏ khô, Vương Tú Chi thực tình tán dương lão thái thái ngồi đối diện: “Rau của con ở trên ban công cũng mọc, làm sao lại không hầu hạ thật tốt như mẹ chứ?”
Bà nội Lâm nghe vậy quay đầu liếc nhìn hai bồn cải thìa trồng trên ban công nhà con dâu, chỉ thấy trong hai bồn xốp đựng đầy bùn đất kia đứng thẳng mấy hàng cải thìa đang kỳ giáp hạt, lão thái thái lúc tuổi trẻ cũng được coi là một tay làm ruộng tốt lúc này nhíu lông mày, tức giận nói: “Chiếu theo cái cách nuôi này của của con đến khô cũng ăn không được rau trưởng thành. Hôm nay coi như xong, ngày mai con tìm thời gian liền rút hết mấy thứ này, quay đầu mẹ tìm túi hạt giống dạy con trồng.”
Vương Tú Chi một mặt ngượng ngùng đáp ứng, quả nhiên bà không nên thấy rau ban công nhà mẹ chồng trồng thật tốt rồi liền tâm huyết dâng trào trồng thử hai bồn trên ban công một chút.
Lúc các bà ngồi ở chỗ đó xử lý rau, Lâm Lan thay xong quần áo mở cửa từ phòng ngủ đi tới.
Cô chải một cái đuôi ngựa, trên người mặc bộ tây trang thể hiện già dặn giỏi giang, bộ dáng trang điểm nhạt lại đeo túi xách da vừa nhìn liền biết là có chính sự muốn làm, dẫn tới lão thái thái cùng Vương Tú Chi cùng nhau nhìn sang.
“A, hôm qua mới nghe con nói đưa sơ yếu lý lịch lên mạng, hôm nay còn có công ty muốn con đi phỏng vấn?” Vương Tú Chi ngạc nhiên hô về phía con gái một tiếng, sắc mặt có chút ngạc nhiên.
Mùa này cũng không phải giờ cao điểm thông báo tuyển dụng, con gái ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày vừa đưa sơ yếu lý lịch còn có đáp lại, vẫn là rất hiếm thấy.
“Có lẽ là thiếu người đi.” Lâm Lan vừa trả lời một câu, cẳng chân đã bị một vật lông xù xù cọ xát một chút, vừa cúi đầu nhìn, liền là mèo trắng lớn ở nhà vòng quanh chân của cô đổi tới đổi lui: “Tuyết Hoa.” Lâm Lan cười đem mèo ôm giơ lên: “Chị muốn ra ngoài, chậm nhất là ban đêm về, đến lúc đó mang cho em thịt dê nướng em thích nhất có được hay không?”
Mèo trắng bị giơ lên treo giữa không trung cũng không sợ, cái đuôi rất tự nhiên rũ xuống ở đó, hướng về Lâm Lan kêu to: “Meo.”
“Không phải đi kiếm ăn a, xem như là thăm dò địa hình.” Lâm Lan trả lời mèo: “Nếu thăm dò địa hình thành công, về sau chị liền đi săn ở đó, mỗi ngày đều có thể về nhà a.”
“Meo ——”
“Không xa không xa, cưỡi đạp điện trong nhà nửa giờ liền đến, sản nghiệp viên* kia vẫn là rất gần.”
*: Đó là khuôn viên tập trung các công ty thì phải. Mình hiểu theo nghĩa của chữ
“Meo meo.”
“Đúng thế, nếu sau này cố định đi săn ở đó, mỗi tuần chị đều mua cá hồi em thích nhất có được hay không?”
“Meo!”
Mẹ ruột cùng bà nội ruột cách đó không xa tay cầm rau hẹ, lại là một mặt cổ quái nhìn một người một mèo đầu kia. Sau khi Lan Lan về nhà ngày thứ hai liền bỗng nhiên biến thành thế này, trước kia cùng mèo trắng trong nhà chơi thật sự thân còn có thể lý giải, hiện tại mi nói một câu nó meo một câu giống như thật sự là đối thoại vậy, người thấy vừa kỳ quái lại buồn cười.
“Diễn y như thật sự nghe hiểu được nó nói cái gì vậy.” Vương Tú Chi trước nói thầm một câu, sau đó lại cất giọng nói với con gái: “Chớ chơi với mèo, phải đi phỏng vấn liền nhanh đi, đừng bỏ qua thời gian.”
“Sẽ không, con bóp tốt một chút rồi.” Lâm Lan buông mèo xuống, quay đầu nói với bà: “Mẹ, bà nội, con đi đây nha, giữa trưa sẽ không trở về ăn cơm.”
“Đã biết, ban đêm về sớm một chút a!”
“Meo -----”
Lúc Lâm Lan đi tới cửa, Tuyết Hoa cũng cùng đi tới nơi đó, lúc ngồi chỗ đó kêu to về phía cô, đuôi dài vung vẩy.
Vương Tú Chi chợt nghe thấy con gái đột nhiên buột miệng cười: “Mẹ, Tuyết Hoa nói giữa trưa nó muốn ăn thịt ức gà hôm qua con mua cho nó, bên trong phải thêm cá ướp lạnh và đồ khô, mẹ nhớ kỹ trộn vào nha.”
Cửa lạch cạch một tiếng bị đóng lại, lưu lại Vương Tú Chi cùng bà Lâm trong trạng thái kinh ngạc, còn có một con mèo trắng lớn đã chạy chậm về đến cọ chân các bà.”
Bộ dáng lấy lòng cầu mỹ thực này làm cho Vương Tú Chi chầm chậm hoàn hồn, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, dùng cẳng chân nhẹ nhàng gẩy gẩy mèo sang bên cạnh: “Mày thật đúng là thành tinh, biết là Lan Lan vừa mới cầu ăn ngon cho mày đúng không?”
Lão thái thái cũng gật gật đầu: “Mèo này tốt, có linh tính. Không hổ trước đó Lan Lan phí sức cứu về nuôi lớn như vậy, thật là thông nhân tính.”
Bà nội lâm lúc này còn không biết, về sau mèo “Có linh tính lại thông nhân tính” bị cháu gái bà mang về còn có rất nhiều.
Giống như những thành thị cao tốc phát triển khác, những năm này thành Tây dưới sự nâng đỡ của chính phủ cũng xây không ít sản nghiệp viên, công ty to to nhỏ nhỏ trú trong đó, cũng cung cấp rất nhiều cơ hội nhậm chức.
Lúc Lâm Lan ở Thượng Hải thì làm trong bộ môn in 3D của một công ty truyền thông, đảm nhiệm một khối kỹ thuật mô hình 3D này, làm trong đó có hai ba năm, cho nên đối với công việc thao tác máy móc tự mình động thủ in sản phẩm cũng không xa lạ, cũng bởi vì cô học nhanh làm tốt mới có được một cơ hội tấn thăng làm chủ quản.
Bây giờ trở về quê, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu. Điều kiện thành Tây bên này tất nhiên còn kém rất rất xa với Thượng Hải bên kia, thậm chí đặt ở vài năm trước đều không có tồn tại loại công ty này, nhưng có dù sao cũng tốt hơn không có. Lâm Lan cũng không muốn đổi nghề đi công ty game làm mô hình, có thể tiếp tục in 3D không thể tốt hơn.
Từ tầng hầm tiểu lâu lấy ra một chiếc đạp điện, Lâm Lan đội tốt mũ bảo hiểm, liền cưỡi nó hướng về làn đường xe không động cơ trên đường.
Nhà họ Lâm không có mua xe hơi, thứ nhất bọn họ chính là người địa phương, bằng hữu thân thích quen thuộc đều ở thành Tây không cần đi đâu; thứ hai là từ tiểu lâu đi ra ngoài chính là một trạm xe bus, muốn đi đâu rất tiện, xem như không kiên nhẫn chờ xe bus thì cưỡi cái xe điện như vậy cũng đủ rồi; thứ ba… Lâm gia từ già đến trẻ cả đám đều ngại thi bằng lái phiền phức, vì chiếc xe mà ép buộc trước sau không ai vui.
“Không mua xe, không mua.” Lúc có người ngoài nhắc đến chuyện này, Lâm Hữu Dư khoát tay dứt khoát cự tuyệt như thế: “Người chân chính cần dùng xe kỳ thật nào có nhiều như vậy a, rất nhiều người khoản vay mua nhà đều bận không qua nổi lại ép thêm tiền vay mua xe, sau nữa bảo hiểm bảo dưỡng xe lộ phí qua đường tiền xăng xe loại nào không phải tiền, lúc móc ra thật không đau lòng sao? Nói trắng ra, mua xe a, vì cái mặt mũi. Nhưng anh thấy nhà tôi thiếu cái mặt mũi này sao?”
Lúc ba Lâm nói lời này, phía sau chính là tòa nhà kia của nhà mình, sống lưng ưỡn đến mức thẳng tắp. Từ đấy về sau, sẽ thấy không ai hỏi ông chuyện này nữa.
Xe đạp điện thuận tiện mau lẹ, chỉ cần tuân thủ quy tắc giao thông rất đơn giản liền có thể lưu thông trong thành thị, được quảng đại dân chúng yêu thích thật sâu, đặc biệt là cái loại ưu việt tuyệt trần khi cưỡi xe vào giờ cao điểm lúc đi làm và tan tầm, đó cũng không phải nhóm chủ xe bị kẹt ở nửa đường dùng hâm mộ ghen ghét là có thể hình dung.
Cũng tỉ như hiện tại.
Đồng dạng là chờ đèn xanh đèn đỏ, Lâm Lan nhìn thoáng qua làn xe cơ động chen chặt chẽ bên cạnh, trong thần sắc bình tĩnh