Bắt được trộm rồi, tất cả mèo bị trộm đều cướp lại được, phạm nhân cũng nhận cung, nhưng chuyện lại chưa xong.
Mấy việc ác rải rác mà đám trộm động vật này có tái phạm trước đó có cái có thể mơ hồ tìm được chứng cứ định tội, có cái thì đã sớm không thể kiểm tra, nhưng thêm vụ án trộm mèo của quán trà liên quan đến kim ngạch to lớn này, dựa theo pháp luật của quốc gia để phán, lấy tội trộm cướp mà luận xử thì bọn hắn tối thiểu nhất cũng phải phán tù có thời hạn 3 năm trở lên 10 năm trở xuống.
Không chỉ như thế, Thiệu Tu Diệp giật dây bọn hắn đến quán trà trộm mèo tất nhiên cũng sẽ không dễ chịu.
Thiệu Tu Diệp vốn là xúi giục đám trộm kia đi trộm mèo còn đang đắc ý, tự cho là hung hăng trả thù được bạn gái cũ đáng giận, tưởng tượng đến thảm trạng khi cô ta mất đi nhiều mèo giống quý giá kia, không nghĩ tới chỉ mới mấy ngày hắn đã bị cảnh sát địa phương tìm được, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Thiệu Tu Diệp, anh bị nghi ngờ có liên quan xúi giục người khác trộm cướp, hơn nữa còn là vụ án nghiêm trọng với số tài sản thiệt hại rất lớn lên đến hơn 10 vạn, đi theo bọn tôi tiếp nhận điều tra một chuyến đi.”
Thiệu Tu Diệp hoàn toàn không nghĩ tới hắn chỉ là tỉ mỉ tuyển chọn một “Đối tượng” trên mạng đi tai họa Lâm Lan một chút, làm cô ta tổn thất một chút để trả thù, kết quả lại hại chính mình.
Dựa theo pháp luật của quốc gia, xúi giục người khác phạm tội sẽ bị xem là đồng phạm, sẽ ấn theo cấp bậc thủ phạm chính hoặc là tòng phạm để tiến hành cân nhắc mức hình phạt cùng tội.
Lâm Lan nói được thì làm được, hoàn toàn không có ý định bỏ qua gã, nếu không phải gã ta nghĩ cái ý biến thái này thì căn bản cũng không cần chịu cái tai bay vạ gió này. Này đây, cô hoàn toàn không chấp nhận đối phương xin lỗi hoặc là bồi thường, dính líu đến phạm án kim ngạch lớn như vậy, Thiệu Tu Diệp căn bản là không có cách nào toàn thân trở ra, cuối cùng cũng chỉ là tốt hơn đám tặc trộm mèo tiền án chồng chất với tội danh lại càng nghiêm trọng một chút, nhưng mà không tốt hơn chỗ nào, ước chừng là phán nhiều năm.
“Lâm Lan cô tiện nhân này, lòng trả thù mạnh như vậy, lúc đầu tôi liền không nên mắt mù coi trọng cô!” Sau khi kết quả tuyên án ra rồi, Thiệu Tu Diệp chửi ầm lên.
Nhận lại vẫn là nụ cười nhạt đạm nhiên của đối phương như cũ: “Tôi cảm thấy anh không phải mắt mù, anh là ngu. Thiệu Tu Diệp, tôi phát hiện hình như anh làm việc trước nay không cân nhắc hậu quả, lại càng không nhớ lâu. Lúc trước lén bắt cá hai tay sau lưng tôi cũng vẫn là thế này. Là tôi lúc trước bị mù, mới coi trọng cái loại người như anh a.”
Thiệu Tu Diệp nhìn người con gái đứng xa xa đối diện, trong hoảng hốt lại nhớ tới cảnh tượng ngày chia tay năm ngoái ấy, lúc đối mặt với hắn cùng con ả họ Giang kia bắt cá hai tay ngay mặt cô ấy là như thế này, trên mặt cười trên tay lại là không chút lưu tình mà kế hoạch một hồi để đưa bọn hắn đến trước mặt mọi người lột da quét sạch tôn nghiêm; về sau bởi vì bị bùng nổ thành võng hồng thì hắn mới phát hiện là cô giăng bẫy, tới cửa chất vấn thì cô cũng là cười mắng người thế này; giờ ác hơn, sau khi hắn động thủ thật sự đi trả thù thì sự phản kích của cô trực tiếp làm hắn trắng tay, chẳng những phải bồi tiền, trên hồ sơ cũng có vết nhơ, càng phải vượt qua mấy năm thanh xuân trong ngục giam.
Từ đầu chí cuối, hắn đều không phải đối thủ của người phụ nữ này. Hơn nữa lúc đầu bọn hắn hoàn toàn sẽ không trở thành địch nhân, thậm chí cô sẽ còn trở thành trợ lực các phương diện cho hắn, đều bị chính hắn từng bước một mà đem quan hệ tìm đường chết, biến thành cục diện như bây giờ.
“Anh sai rồi, Lan Lan! Anh không nên bị ma quỷ ám ảnh một lòng muốn trả thù! …… Cầu xin em tha thứ cho anh đi, về sau anh cũng không dám nữa! Em, em nghĩ đến thời gian chúng ta ở cùng nhau một chút, anh vẫn luôn đối với em rất tốt, có thứ gì tốt đều muốn cho em hết!”
Sắp đến cuối cùng, hắn chỉ còn lại có không ngừng xin tha thứ, mong đợi lá bài tình cảm sau cùng với thiên tính mềm lòng của phụ nữ, muốn cô tha hắn một mạng. Tội xúi giục chỉ cần có thể được người bị hại thông cảm là có thể giảm hình phạt thậm chí là được vô tội phóng thích.
Trình Phong Dương bồi tiếp Lâm Lan cùng đến nghe gã đàn ông kia cầu xin tha thứ chỉ cảm thấy ngấy người một trận, sao lúc trước một lần lại một lầm kiếm chuyện không nghĩ tới mấy cái này, giờ chậm rồi! Anh quay đầu nhìn về phía Lâm Lan, trong lòng là tuyệt không lo lắng Lan Lan sẽ mềm lòng với gã đàn ông cặn bã này.
Quả nhiên, Lâm Lan vẫn duy trì nụ cười nhạt như cũ, thậm chí là nghe thấy hắn gào như thế thì tươi cười càng sâu: “Lúc đầu tôi cũng đối với anh tốt lắm đó nha, khi đó một vài khó khăn trong công việc của anh vẫn là tôi nghĩ kế giải quyết cho anh, bằng không thì anh cho rằng anh được điều từ chi nhánh đến tổng bộ nhanh thế được sao? Lúc anh bắt cá hai tay sao lại không nghĩ tới tôi đối tốt với anh chứ? Lại nói tiếp, anh có thể tiếp xúc được vị thiên kim tiểu thư kia nhanh như thế, còn có một phần sức của tôi đấy.”
Thiệu Tu Diệp lập tức mắc kẹt, ánh mắt lập lòe không lơi nào để nói. Lúc này hắn nhớ tới bản thân trước kia sở dĩ có thể điều đến tổng công ty cũng là bởi vì chỗ khó khăn nhất của một hạng mục công tác hắn phụ trách kia, thật ra chính là Lâm Lan giúp đỡ. Nhưng đến tổng công ty rồi, tiếp xúc với các giám đốc điều hành công ty chân chính, thấy được thiên kim xinh đẹp trương dương của lão tổng biểu lộ hứng thú với mình, hắn quên mất hết những thứ này.
“Thiệu Tu Diệp, nếu pháp luật nói bắt cá hai tay cũng phạm pháp, vào năm ngoái anh với con ả kia sớm đã bị tôi đưa lên tòa án rồi, nào còn có cơ hội để anh tiếp tục làm mưa làm gió tại chỗ tôi đây. Về sau anh tiếp nhận cải tạo ở trong tù, tỉnh lại cho tốt đi!”
Nói xong, đầu cô cũng chẳng quay lại mà rời khỏi hiện trường.
Đến lúc này, kiện tụng trộm mèo mới xem như thật sự thanh toán, Lâm Lan dẫn đầu đi phía trước, đằng sau trừ bỏ Trình Phong Dương ra, chính là hai người Vương Giai Y với Thang Hiểu Nhã cũng cố ý theo tới.
Tâm tình của hai cô nàng rất phấn khởi.
“Nên! Tất cả liền nên gặp báo ứng! Trộm mèo chó đi bán cho người khác nuôi cũng bỏ đi, thế mà còn có đưa đến quán cơm, giờ hay rồi, vào nhà đá hết!”
“Đúng vậy! Còn có gã tra nam kia, tôi vốn cho là hắn đã đủ ghê tởm, không ngờ tới hắn ta còn có thể càng ghê tởm hơn.”
“Chuyện đại gian đại ác không có gan làm, chuyện tiểu