Lòng hiếu kỳ của mèo rất nặng, trèo cây hẳn là kỹ xảo bản năng của nó, năm cái móng trong đệm thịt có tác dụng rất lớn khi bọn nó leo lên, nhưng cái này không có nghĩa là sau khi bọn nó trèo lên chỗ rất cao thì sẽ không sợ độ cao.
À, nói nghiêm túc một chút là, sau khi phát hiện chính mình có thể trèo lên lại không thể trèo xuống kia thì nhất định phải sợ độ cao, đổi thành bất kỳ sinh vật nào dưới loại tình huống này thì không sợ cũng phải sợ.
“Meo ngao ngao —— Meo ngao ngao ——“
Thanh âm thật thảm của mèo rừng vẫn không ngừng phát ra trên cây, lọt vào trong lỗ tai Lâm Lan thì hết thảy đều biến thành “Cứu mạng á! Em không xuống được! Lan Lan cứu em á!”, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
“Cho mi quậy, cho mi năng lực, giờ không xuống được rồi đi.”
Quở trách thì quở trách, Lâm Lan vẫn là phải nghĩ cách cứu mèo cho được.
“……” Cô nhìn mèo, trước hết trầm mặc một hồi, “Quả nhiên gọi gì mà 119 quá lãng phí tài nguyên công cộng, em vẫn là mượn cái thang nhà ai thì càng tốt hơn một chút.” Quan trọng nhất là, lúc cô đang trên đường chạy đi tìm mèo thì nhớ rõ rằng ở ven tường của một gia đình có dựng một cái thang, độ cao cũng không kém cái cây nhiều lắm.
“Phong Dương, anh ôm Hôi Hôi đi, em chuyển cái thang đi cứu Grey.”
Nói làm liền làm, Lâm Lan quay đầu liền chạy trở lại hỏi mượn cái thang với chủ nhà, cái thang kia là thang trúc truyền thống dùng thân trúc làm thành, có hơi nặng nhưng mà còn trong phạm vi chịu đựng, Lâm Lan nhấc cái thang trúc lên bước đi, lưu loát đến làm cho Trình Phong Dương ôm mèo cũng không kịp chen tay vào một chút.
“Lan Lan, cái việc tốn thể lực này vẫn là để anh làm đi.” Trong lúc trở về, anh ấy nhanh chóng ngăn đón khuyên can, “Để anh trèo thang cứu mèo cho.”
Lâm Lan lắc đầu: “Không cần, anh vẫn luôn giúp em đến giờ, sao có thể cái gì cũng để anh làm. Anh mau tìm chỗ nào râm mát nghỉ ngơi chút đi, em đi đón Grey là được rồi.”
Anh ấy đã bồi tiếp cô chạy đến gần nửa cái thành Tây, phơi dưới mặt trời nóng bức này dài như vậy, Lâm Lan thật sự cảm thấy anh ấy đã làm đủ nhiều.
Trình Phong Dương lại gấp, đi đường thời gian dài như vậy thì anh ấy đúng là mệt mỏi, nhưng thể lực của Lâm Lan sẽ chỉ càng giảm xuống lợi hại hơn anh ấy, khuôn mặt không ngừng tích lại mồ hôi cùng đôi môi dần dần tái nhợt dưới mũ che nắng của cô đã nói rất rõ vấn đề.
“Đừng có cậy mạnh! Sắc mặt của em đã rất không thích hợp để làm chuyện như vậy nữa!” Đè lại cái thang trúc mà Lâm Lan phí sức xách đi, “Cứu mèo đúng là rất quan trọng, nhưng tình trạng bây giờ của em càng cần nghỉ ngơi hơn. Em nghỉ ngơi đi, chuyện này để anh!”
Không đợi Lâm Lan phản đối, anh một tay cưỡng ép giật cái thang trúc trong tay cô ra. Bản thân Lâm Lan chỉ dời cái thang trúc không thôi cũng rất phí sức, Trình Phong Dương vừa dùng sức thì thang trúc liền tùy tiện tới tay.
“Mèo cho em này, em ở ngay kế bên nhìn là được rồi.”
Lần nữa trả mèo xanh lại cho Lâm Lan, Trình Phong Dương không đợi cô nói chuyện thì hai tay đã nhấc cái thang một cái rồi lập tức chạy, tốc độ với sức lực kia còn muốn nhanh hơn lúc Lâm Lan hoạt động nhiều.
Nhìn bóng dáng anh ấy, bỗng nhiên một góc nào đó trong lòng Lâm Lan buông lỏng, cô nháy mắt mấy cái, không nói câu nào mà yên lặng đi theo.
Trình Phong Dương xách thang trúc rất nhanh liền tới dưới gốc cây, để cái thang dựa trên thân cây rồi điều chỉnh góc độ để nó dựa sao cho chắc, xác nhận hoàn toàn dựng chắc rồi thế này mới thả lỏng cơ bắp căng thẳng.
Lâm Lan sau lưng cũng theo tới, lúc này cô đã thả Hôi Hôi xuống dưới đất, mèo xanh rất ngoan ngoãn, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo bên chân cô, nửa điểm dấu hiệu chạy loạn cũng không có.
“Anh cẩn thận đó.” Lâm Lan không tranh chuyện ai trèo thang cứu mèo với anh ấy nữa, hơn nữa lại duỗi tay vịn chắc thang cho anh ấy.
Cái này khiến cho mặt Trình Phong Dương vốn cho là còn phải tốn một phen võ mồm lộ vẻ ngoài ý muốn, ngay sau đó lại nhanh chóng kinh hỉ.
“Không sao, đều giao cho anh đi!” Anh lắc lắc nắm tay, tỏ vẻ mình có sức lắm, phi thường đáng giá để dựa vào, nhếch miệng cười với Lâm Lan một tiếng liền bắt đầu vịn thang trèo lên.
Sau khi Grey vẫn luôn gào thảm thiết trên cây nhìn thấy có người cứu nó thì đã không gào nữa, tuy rằng người đi lên không phải Lâm Lan, nhưng mà xem như là người quen cũ, mùi hết sức quen thuộc. Này đây, đợi đến lúc Trình Phong Dương leo đến đỉnh rồi vươn tay về phía nó thì mèo rừng không có giãy dụa, toàn thân cứng ngắc tùy ý anh tóm nó từ trên cây xuống.
Giây tiếp theo, 10 cái móng vuốt của hai chân trước liền cố chết bấu lên quần áo của Trình Phong Dương.
Quần áo mùa hè mỏng manh, móng vuốt mèo bấu lấy quần áo và đồng thời không thể tránh khỏi lõm vào trong thịt, thống khổ bất ngờ làm Trình Phong Dương nhẹ giọng hít hà một chút, nhưng sau khi xác định đã ôm tốt mèo rồi thì liền bắt đầu cẩn thận từng li từng tí xuống thang.
Anh ấy ở trên dẫm lên thang, Lâm Lan ở phía dưới thì giúp đỡ vịn thang khẩn trương nhìn: “Phong Dương anh nhìn kỹ dưới chân đó, đừng có đạp hụt!”
“Yên tâm đi Lan Lan, sẽ không.” Trình Phong Dương rất có lòng tin với mình, “Lúc anh đi xem nhà cho khách hàng cũng từng đụng phải loại thang này không ít lần, ôm mèo leo lên leo xuống tuyệt đối không…… Ú oa a á!”
Lúc cách mặt đất còn có 2m, một cái nấc thang trúc dưới chân Trình Phong Dương đột nhiên trượt xuống, một chân vốn dĩ là dẫm rất vững lập tức mạnh mẽ tuột xuống, tiếp theo đó cả người anh ấy ngã quỵ xuống theo.
“Trình Phong Dương!!”
Ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ tới chất lượng của cái thang này có vấn đề, quả nhiên, bị nướng dưới mặt trời lớn đã làm mất đi một bộ phận trí thông minh của anh.
Lúc ôm mèo cắm đầu xuống, trong đầu Trình Phong Dương thầm nghĩ đến câu này, sau đó liền thấy Lâm Lan lo lắng nhào tới bên này.
Thân thể ngã quỵ của anh bị cô đỡ một chút, tựa hồ bởi vì sức lực không đủ để không đỡ nổi trọng lượng của một gã đàn ông to xác rơi từ trên cao xuống là anh đây, nên không những không thể đỡ được anh mà còn bị anh đâm cho cũng ngã một phát trên đất luôn, nhưng một chút giảm xóc này cũng đã đủ, hoàn toàn tránh khỏi vận mệnh bị trọng thương.
“Á ——!” Nhưng vào một khắc ngã trên đất kia, đau nhức kịch liệt truyền đến từ bả vai vẫn là để anh nên gào thảm thiết thì vẫn là nên gào thảm thiết.
Nửa giờ sau, tại bệnh viện.
“Không sao không sao, vấn đề không lớn.” Sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho vị thương binh này thì cho một cái đáp án lạc quan, “Không gãy xương cũng không nội thương, là lúc bị té xuống thì vai phải trật khớp, phần mềm có bị bầm tím, cái khác đều không có vấn đề gì.”
Đáp án này làm cho hai người Trình Phong Dương với Lâm Lan đều nhẹ nhàng thở ra.
Bác sĩ nhìn dáng vẻ mặt xám mày tro của hai người này, lại nhìn cái túi chứa hai con mèo bên chân cô gái này, hơi xúc động lại có chút buồn cười: “Cứu mèo là chuyện tốt, nhưng lần sau phải càng chú ý một chút nha. Sau khi về nhà các cô cậu cũng phải nhớ kỹ bổ sung nước nhiều vào, cứ mãi phơi ở bên ngoài vào cái thời tiết này rất dễ bị cảm nắng.”
Bình thường thì trong bệnh viện cự tuyệt cho động vật vào, nhưng Lâm Lan vội vã đưa Trình Phong Dương đi khám bệnh nên tất nhiên không có cách nào đưa hai con mèo trở về, đành phải dùng loại biện pháp nhét mèo vào trong túi này để lừa gạt trước rồi đi đăng ký. May cho bọn họ là bác sĩ khám bệnh cũng thông tình đạt lý, sau khi biết tình huống thì cũng không nói gì, cứ khám bệnh theo lẽ thường.
Vài phút sau, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi truyền từ trong phòng khám, cánh tay vì bị trật khớp mà không thể động đậy được của Trình Phong Dương sau khi bị bác sĩ bẻ lại rốt cuộc đã có năng lực hoạt động lần nữa.
“Dùng đá chườm trong 24 giờ, trước lúc thương thế tốt lên thì tận lực bớt hoạt động cánh tay, dưỡng nửa tháng liền không sao nữa.”
Trị liệu thương binh xong, bác sĩ lại kê thuốc bôi ngoài da, vậy liền xem như xong việc.
“Cảm ơn bác sĩ, vậy bọn tôi đi đóng tiền lấy thuốc.” Lâm Lan cảm ơn bác sĩ, mang theo túi mèo to liền đi ra ngoài, Trình Phong Dương theo sát phía sau.
Bác sĩ nhìn hai người rời đi, ánh mắt lại là nhìn chằm chằm cái túi to chứa hai con mèo, rất là hiếm lạ mà hây một tiếng: “Mèo nhà đều ngoan thế sao, làm ổ ở trong túi mà một tiếng cũng không kêu.”
Nếu mà Lâm Lan nghe nói thế tất nhiên sẽ câm nín, ngoan cái gì chứ? Mèo ngoan còn biết tự mình chạy trốn?
Hôi Hôi thì bỏ đi, cái con Grey này tự mình tìm chết xong liền bắt đầu túng hẳn.
Hai con mèo