Không xác định được một thời điểm cụ thể mùa xuân sẽ tới vào lúc nào, nhưng dường như chỉ vừa nháy mắt một cái thôi thì xuân lại đến. Vừa mới đi chơi Di Hòa Viên về, xem chương trình trên TV một chút lại phát hiện bên ngoài đã xuất hiện một màu xanh biếc thật mỏng manh.
Trần Mặc Nhiễm ôm gối ôm, suy nghĩ xem có nên mua quần áo cho mùa xuân không.
Quần áo mùa xuân nàng không đem theo nhiều, lúc trước tới đây cũng dự định mua một số bộ mới, nhưng vì mới năm thứ nhất phải tiết kiệm nên cũng không mua nhiều quần áo lắm, cứ vài bộ thay phiên nhau mặc, năm nay nói như thế nào cũng phải đi mua vài bộ đẹp đẹp mới được.
Bây giờ trong người cũng có kha khá tiền, do mấy ngày nay ăn là Liễu Hạ Niên lo, ở nhà của Liễu Hạ Niên, ngay cả ra ngoài chơi cũng đi xe của Liễu Hạ Niên cả, Trần Mặc Nhiễm rất ít khi phải tiêu tiền. Dù Liễu Hạ Niên nói nàng không có trách nhiệm nuôi Trần Mặc Nhiễm, nhưng sao nàng lại cảm thấy mình đang được Liễu Hạ Niên nuôi thế này.
Buổi chiều không có tiết, nàng nằm lỳ ở nhà xem TV, Liễu Hạ Niên phải xử lý vụ án của Thế bá nên chưa về, Trần Mặc Nhiễm ăn đồ ăn vặt mà Liễu Hạ Niên mua, xem kịch truyền hình giết thời gian.
Tối khi Liễu Hạ Niên về nhà thì lại biết được một sự thật động trời, do tối nay không làm cơm cho tiểu trư Trần Mặc Nhiễm ăn, nên nàng cư nhiên ăn sạch hết đồ ăn vặt, mà số quà vặt đó là nàng mua để ăn dần trong vài ngày.
Liễu Hạ Niên nhẹ chân đi tới bên cạnh sô pha, Trần Mặc Nhiễm đã lệch đầu sang một bên mà ngủ, TV vẫn còn mở, khuôn mặt nữ nhân vật chính hiện lên thật lớn trên màn hình, Liễu Hạ Niên tắt TV, ngồi xổm xuống cạnh sô pha, ngẩng đầu ngắm nhìn Trần Mặc Nhiễm đang ngủ.
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, bộ quần áo mùa xuân che giấu không được vòng một của Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên thầm nghĩ không nên cứ mua nhiều quà vặt vậy cho Trần Mặc Nhiễm, nàng cứ ăn hết như thế chắc mỡ sẽ tích tụ hết vào bụng mất.
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy da mặt đột nhiên ngứa ngáy, cảm giác thật giống như có một cây rất nhỏ gì đó khẽ chạm lên mặt, nàng không thoải mái, nhíu mày, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt Liễu Hạ Niên hiện ra ngay trước mắt, nàng kích động ôm cổ Liễu Hạ Niên, nói: "Liễu Hạ Niên, em chán muốn chết đi được. Chị mà không về chắc em sẽ bị trầm cảm quá."
"Nhớ chị sao?" Liễu Hạ Niên nhẹ giọng hỏi.
"Mới đầu thì không, càng về sau thì càng nhớ." Trần Mặc Nhiễm đáp.
"Ngày mai theo chị cùng đi chạy bộ buổi sáng." Liễu Hạ Niên nói xong câu đó, liền xoay người, đem đồ ăn mua trên đường về đi vào bếp.
"Tại sao?" Trần Mặc Nhiễm hét lên chói tai.
"Vì sức khỏe của em, em khỏe mạnh là hạnh phúc của chị." Liễu Hạ Niên nghiêm mặt, cười lạnh đáp. Tiếc là Trần Mặc Nhiễm lại không thèm để ý, biểu cảm uể oải cứ như sắp chết đến nơi.
Trần Mặc Nhiễm ngã người lên ghế sa lon, lớn tiếng kêu khóc: "Không được, em không muốn chạy bộ, mệt chết người đi được! Chị nếu dám kêu em chạy bộ em liền chia tay với chị!"
Hoa quả trong tay Liễu Hạ Niên bị ném xuống đất, Liễu Hạ Niên đi tới, nén giọng nói: "Em lặp lại lần nữa!"
Trần Mặc Nhiễm thấy Liễu Hạ Niên như thế lại nghĩ mình có thể dùng biện pháp này để thỏa hiệp, liền đắc ý dào dạt, ôm gối xoay người lại, nằm trên ghế sa lon, nhắm hờ mắt, nhìn Liễu Hạ Niên đang đứng đó, nói: "Em nói, chị dám kêu em chạy bộ, em sẽ chia tay với chị."
Qua thật lâu, Liễu Hạ Niên không nói gì cả. Trần Mặc Nhiễm bắt đầu nghĩ nàng ta đã muốn thỏa hiệp rồi, nhưng lại cảm thấy có gì đó khác thường, mở mắt ra mới thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt Liễu Hạ Niên, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm, lạnh lùng, bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác nàng ta đang kiềm nén cơn tức giận rất lớn trong người.
Trần Mặc Nhiễm càng nhìn càng thấy thật quỷ dị, đột nhiên cổ tay bị Liễu Hạ Niên bắt lấy, kéo nàng ngồi dậy, nàng sợ hãi khi thấy Liễu Hạ Niên như thế, thậm chí có linh cảm Liễu Hạ Niên sẽ đưa tay đánh nàng. Nàng rụt cổ, nhắm chặt mắt lại, tự bảo vệ mình.
Chờ thật lâu vẫn không có cơn đau nào xuất hiện trên người mình, Trần Mặc Nhiễm mới mở mắt, Liễu Hạ Niên đã buông cổ tay nàng ra, đưa lưng về phía nàng, lưng cứng ngắc, cứ như đang phải nhẫn nại một cái gì đó.
Trần Mặc Nhiễm đưa tay, muốn nắm lấy tay Liễu Hạ Niên, để nàng quay đầu lại.
Nhưng Trần Mặc Nhiễm vừa đụng tới tay Liễu Hạ Niên thì nàng ấy lại đi vào nhà bếp.
Trần Mặc Nhiễm nhìn ngón tay chơi vơi trong không khí của mình mà cảm thấy nó thật dư thừa .
Liễu Hạ Niên vẫn không để ý tới Trần Mặc Nhiễm, nàng