Liễu Minh gật đầu, Mộc Vị Ương cúi đầu xuống, nhìn ngón chân lộ ra khỏi đôi dép lê của mình, giống như một cô bé làm sai chuyện gì đó, ở trước mặt người lớn lo sợ bất an.
Liễu Minh hỏi: "Có thể vào nhà nói chuyện không?"
Mộc Vị Ương ngây người một lát, mới mở cửa ra, Liễu Minh cởi giày da, mang dép lê cho khách, đi vào phòng khách.
Liễu Minh ngồi trên sô pha, Eva ngồi đối diện cầm một quyển sách im lặng nhìn, đối với cô việc Liễu Minh đến không ảnh hưởng gì đến cô cả.
Tư thế ngồi của Liễu Minh vẫn luôn nghiêm chỉnh tựa như năm xưa còn đi quân ngũ, thẳng lưng, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Mộc Vị Ương rót một ly trà cho ông ta, ngồi xuống bên cạnh, bắt chéo chân, dựa vào Eva, cố ý không nhìn ông ấy.
Liễu Minh hỏi: "Tiểu Niên đâu?"
"Đang ngủ như chết." Mộc Vị Ương oán hận đáp. Hai cẩu nữ nhân kia ôm nhau ở xó nào ngọt ngào hạnh phúc ngủ như chết, để lại cô đi đối mặt với ôn thần này.
"Kêu nó dậy đi." Liễu Minh ra lệnh.
Mộc Vị Ương chậc lưỡi, quay mặt sang chỗ khác, cố gắng không tỏ vẻ miệt thị với ông ta.
Liễu Minh thấy con mình phản kháng như thế cũng không tỏ vẻ bất mãn, ông ta đứng lên, đi vào phòng ngủ của Liễu Hạ Niên.
Mộc Vị Ương mở to hai mắt nhìn dáng lưng Liễu Minh, đang đi đến cánh cửa màu đỏ trước mặt, cô thầm nghĩ khi Liễu Minh mở cửa ra, nhìn thấy hai nữ nhân không mặc quần áo đắp chăn ôm nhau ngủ, chăn che đi thân thể, nhưng nhắm mắt cũng đoán được hai người vừa mới làm gì, cảnh tượng như thế đẹp cỡ nào a.
Nghĩ mãi, Mộc Vị Ương đột nhiên cười rộ lên, lôi kéo Eva cùng cô xem kịch vui.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong ngay khoảnh khắc Liễu Minh đặt tay vào nắm cửa, Liễu Hạ Niên mặc đồ ở nhà hiện ra, cô nhìn thấy Liễu Minh đang đứng ở cửa, thất thần một lát, liền ra khỏi phòng đóng ngay cửa lại, đứng ngay cửa hỏi: "Ba, ba tới làm gì?"
"Ba không tới được sao?" Liễu Minh bị chắn ở ngoài cửa, hỏi lại.
Liễu Hạ Niên nhìn Mộc Vị Ương đang ngồi trên ghế sô pha, Mộc Vị Ương thì nhún vai, dùng ánh mắt mà nói: không phải tôi kêu hắn tới.
Liễu Hạ Niên nói: "Không, ba tới có chuyện gì vậy ?"
Liễu Minh đút tay vào túi, thoáng cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Liễu Hạ Niên, nói: "Gần đây công việc ra sao?"
"Vẫn tốt." Liễu Hạ Niên bình đạm trả lời.
"Nếu rảnh thì nhớ sang thăm mẹ con, mẹ gần đây thần trí thanh tỉnh rất nhiều, hỏi con sao vẫn chưa về nhà thăm mẹ."
Liễu Hạ Niên nghe xong không có phản ứng nào đáng kể, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Liễu Minh có lẽ cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, bèn nói 'tạm biệt', liền đứng dậy đi về. Mộc Vị Ương nhìn Liễu Minh đi khỏi, không thể tin được nói với Liễu Hạ Niên: "Kỳ quái , ông ta không phải tới tìm em sao?"
Liễu Hạ Niên liếc Mộc Vị Ương một cái, nói: "Em muốn ba tới tìm em sao?"
Mộc Vị Ương nhăn mặt, lắc đầu, đáp: "Em chưa có ngu."
Tới cửa, Liễu Minh đột nhiên quay đầu lại, nói với Mộc Vị Ương: "Ba tìm cho con luật sư rồi, để làm thủ tục xin nghỉ việc cho con."
"Tại sao chứ?" Mộc Vị Ương thét chói tai, xông thẳng đến phía hắn, khi tới trước mặt Liễu Minh, cô mới phát hiện mình phát hỏa với ông ta là chuyện ngu xuẩn cỡ nào, Liễu Minh cao lớn, tới tuổi này rồi mà vẫn duy trì được một thân thể cường tráng và hình thể rất rắn chắc như khi còn trẻ, hoàn toàn nhìn không ra ông ta đã là người đến tuổi làm ông nội, hơn nữa trên người hắn luôn tóat ra khí chất cường thế, khiến Mộc Vị Ương cảm thấy rất sợ hãi, cô đi tới trước mặt ông ta rồi mới bắt đầu hối hận lùi bước lại.
Liễu Minh đáp: "Ba quyết vậy rồi." Nói xong, ông ta mở cửa, đi ra ngoài.
Mộc Vị Ương nhìn cánh cửa, tức giận muốn điên người, con ngươi trừng lớn, cứ như muốn đốt trụi cánh cửa bằng ánh mắt vậy.
Liễu Hạ Niên đi đến phía sau Mộc Vị Ương, vỗ vỗ bả vai của cô, nói: "Ba đã nhún nhường rồi đó."
"Em biết, em chỉ không biết ông ta vì sao phải làm như vậy." Mộc Vị Ương thả lỏng vai, uể oải nói. Cảm giác vô lực ngập tràn cơ thể cô, giống như rõ ràng mình đã thắng, lại phát hiện kỳ thật người khác chỉ là đang nhường mình thôi, đây rõ là một sự sỉ nhục rất lớn.
Liễu Hạ Niên suy ngẫm lại hết thảy, nhưng vẫn không thể lý giải được suy nghĩ của ông ta, ông ta có lối suy nghĩ không bao giờ giống với người khác, ví như ông ta có thể hờ hững nhìn vợ ông ta khi dễ Mộc Vị Ương, bình thản nhìn bà vì hắn mà tự sát, việc duy nhất ông ta làm chính là tránh xa cái gia đình tràn ngập oán hận này ra, bây giờ thì ông ta lại bắt đầu nhúng tay vào chuyện riêng của hai chị em.
Liễu Hạ Niên thở dài, quay đầu lại nhìn Mộc Vị Ương, cô hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"
"Chuyện chẳng liên quan gì cả." Mộc Vị Ương bốc đồng nói: "Kêu nữ nhân của chị ăn cơm đi, ăn cho béo lên, bị chị nuôi không khác gì con heo cả."
Liễu Hạ Niên cười nói: "Chị thích em ấy phì phì như thế."
Ngón tay Mộc Vị Ương quấn lấy tóc Eva, mỗi một vòng lại cuốn thêm một ít tóc, động tác nhẹ nhàng không làm đau Eva, Eva cứ cho phép cô làm như thế.
Mộc Vị Ương ngẩng đầu, nói với Liễu Hạ Niên: "Kỳ thật em cũng muốn đi học đại học một chút."
"Lúc trước không phải em cũng nói vậy rồi sao ?" Liễu Hạ Niên đi đến chiếc sô pha bên cạnh Mộc Vị Ương, ngồi xuống cạnh bàn trà, cô nhìn Mộc Vị Ương, trong ánh mắt tràn ngập ý muốn tìm hiểu.
"Lúc đó em nghĩ ba sẽ bảo em đi học quản trị công thương hoặc là pháp luật, em ghét nhất mấy thứ đó, lúc trước nếu không phải chị nghe lời ba,