"Cô có tin vào việc vừa gặp đã yêu không?" Liễu Hạ Niên dịu dàng hỏi.
"Ừm ừm." Trần Mặc Nhiễm gật đầu lia lịa.
"Nhưng tôi không tin." Liễu Hạ Niên bâng quơ nói.
Đôi mắt Trần Mặc Nhiễm trừng lên e rằng lớn quá mức cần thiết. Thật muốn cầm ly nước chanh trong tay mà đổ lên đầu người kia quá.
TV không biết khi nào thì chiếu đến phim truyền hình kênh TVB. Trần Mặc Nhiễm chán nản ngồi xem, sai Liễu Hạ Niên hết làm cái này đến làm cái kia.
Kỳ thật Trần Mặc Nhiễm cũng không phải thật sự muốn ăn hay uống cái gì đó, chỉ là muốn thử xem xem nữ nhân kia có thể chịu được tới khi nào.
Trần Mặc Nhiễm chưa từng trải qua tình một đêm, duy nhất vài lần quan hệ trước đều là với học tỷ của nàng, người mà nàng chưa từng yêu. Cho nên, quan điểm của nàng đối với cái phương thức quan hệ chệch đường ray kia thuần túy chỉ là một phương thức thỏa mãn nhu cầu mà không có tình yêu. Hơn nữa thật sự không thể chịu được đối phương không có rửa tay mà tiến vào thân thể của chính mình, có lẽ hồi tối người nọ còn chưa có đánh răng đã hôn môi mình rồi. Nghĩ tới liền nổi da gà. Tuy rằng nói phụ nữ so với đàn ông rất sạch sẽ, nhưng nàng cảm thấy ngoại trừ mình ra thì ai cũng không sạch sẽ cả.
Lần đầu tiên bị hấp dẫn muốn trải qua tình một đêm một lần, ai mà biết đó lại là một việc không giống với lẽ thường như thế này, đi chệch đường ray không biết đâu mà lần. Thật không hiểu nổi người kia, bao nuôi mình vui lắm sao? Đem mình biến thành một nàng công chúa cung phụng hầu hạ là thích lắm à? Nếu chỉ dựa vào bộ ngực cúp C của mình lại cảm thấy không hợp lý.
Nhưng mà được người kia hầu hạ giống như bảo bối cảm giác thật đã. Trần Mặc Nhiễm không thể phủ nhận, mặc kệ cô là ai, cô xem mình là cái gì, nhưng cô luôn nhường nhịn và đối xử với mình rất tốt, Trần Mặc Nhiễm cả đời này nhiều khi tìm không thấy người thứ hai như vậy đâu.
Bất tri bất giác đã đến buổi tối, Trần Mặc Nhiễm đứng dậy, đi vào nhà bếp, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng máy hút khói dầu và tiếng thái rau. Cảm giác ấm áp đan xen cả tình yêu và dục vọng, thật giống một gia đình, một gia đình mà có nuôi một con heo trong phòng, cảm thấy mình thật giống như bị cô nuôi giống như heo.
Trần Mặc Nhiễm kéo lê đôi dép lê bằng nhung màu lam của Liễu Hạ Niên, ôm gối ôm, bước đi thong thả ra ngoài nhà bếp, quay đầu lại thấy cô T anh tuấn đang mặc tạp dề màu hồng nhạt, cúi đầu thái rau.
Trần Mặc Nhiễm tựa vào cửa thủy tinh, vẫn nhìn người kia, nhìn đến mức ngây người ra.
Liễu Hạ Niên quay đầu lại liền thấy có một cô gái đang ngây ngốc nhìn mình, ánh mắt kia chứa đầy sự sùng bái cùng kính ngưỡng. Thản nhiên nở nụ cười, đem rau bỏ vào dĩa, sau đó để lên bàn thủy tinh.
"Đi xem TV đi, xong tôi sẽ gọi cô." Liễu Hạ Niên cười nói. Trong giây lát kia, Trần Mặc Nhiễm cảm thấy nụ cười mỉm của người kia thật sự đẹp chưa từng có, làm lòng người trở nên mềm mại giống như những bông tuyết đang rơi bên ngoài, bay lất phất trong không khí, chẳng may lọt vào trong lòng bàn tay một người nào đó, lòng bàn tay khô ráo ấm áp ấy thật cẩn thận mà bao lấy bông tuyết, bông tuyết sẽ theo đó mà hòa tan bởi nhiệt độ quá ấm bên ngoài.
Trần Mặc Nhiễm giống như một tiểu cô nương ngoan ngoãn, nói một tiếng: "A." Lại thong thả bước đi trở về chỗ ngồi tốt nhất để xem TV mà cô vừa chiếm lấy.
Xem TV, ánh mắt Trần Mặc Nhiễm lại không an phận chạy đến nhà bếp, tưởng tượng đến con người bên trong kia, đang vì nàng mà xuống bếp mà trong lòng cảm thấy vui sướng.
Thấy mặt ngoài bức tượng điêu khắc bằng inox xuất hiện hình ảnh một cô gái đang cười như một tên ngốc tử, Trần Mặc Nhiễm tuyệt không muốn thừa nhận đó chính là mình.
Nàng cảm thấy dường như cái giá của mình rẻ quá, chỉ vì một lần quan hệ, một ly nước chanh, một bữa cơm chiều đã khiến con người thủ tâm tư năm như nàng lại dễ dàng rơi vào tay giặc.
Nàng không nghĩ mình có thể dễ dàng rơi vào tình yêu như thế này. Huống chi, tình yêu trước mắt này phải đối mặt với rất nhiều sóng gió, người nọ có đáng thế không? Đừng giống như lần trước, luôn miệng nói yêu, đến chết cũng muốn ở cùng một chỗ, đến cuối cùng không phải cuốn gói ra đi sạch sẽ hết sao, ai cũng chẳng ở lại cả.
Nàng tuy ngực lớn thật, nhưng còn chưa tới mức ngốc nghếch đâu a.
Nữ nhân ít nhiều cũng có một chút thông minh. Mà sự thông minh đó của Trần Mặc Nhiễm lớn hơn nhiều so với người khác.
Hai người cùng nhau ăn cơm, cảnh tượng nam nữ dùng chung một bữa cơm bình thường, hiện tại đổi thành nữ nữ cùng nhau ăn cơm.
Trần Mặc Nhiễm bỏ những cái không ăn sang một bên.
Liễu Hạ Niên nhìn nàng nói: "Cô không muốn nơi đó lớn lên nữa sao?"
Trần Mặc Nhiễm ưỡn ngực nói: "Nơi cần lớn đã muốn rất lớn rồi, có cô mới là người cần ăn nhiều một chút đó. Nào, ăn nấm hương đi, ăn ngon nhá, rất hiệu quả để bộ ngực phát dục đó." Nói xong ân cần đứng dậy bỏ nấm hương vào chén người kia.
Liễu Hạ Niên bưng bát cơm lên, xoay xoay người. Bảo vệ lãnh địa của mình, nói: "Không cần, tôi là T, không cần có bộ ngực lớn làm gì. Nhưng cô thì bộ ngực còn có thể lớn một chút nữa đó. Nhưng nấm hương lại có hiệu quả như thế sao? Tôi sao lại không biết nhỉ."
Trần Mặc Nhiễm cười lộ ra răng nanh, châm chọc nói: "Cô là cái tên chỉ thích ngực. Đừng nói là cô xem trọng tôi là bởi vì bộ ngực của tôi nhá!"
Liễu Hạ Niên nhún vai, nói: "Chắc cỡ một phần mười là vậy đó."
"Vậy còn lại thì sao?" Trần Mặc Nhiễm đột nhiên đi tới phía trước, vẻ mặt hí hửng hiện ra trước mắt Liễu Hạ Niên, che dấu không được nét hí hửng xen lẫn lo lắng trong đó.
"Còn lại thì chờ sau này cô phát dục đi rồi tính." Liễu Hạ Niên giả bộ mê đắm nhìn thoáng qua bộ ngực tạo hình hoàn mỹ kia.
"Đi chết đi, cô rõ ràng đang muốn nuôi một con bò sữa, mỗi ngày được sờ, còn có thể bú sữa (đang suy nghĩ có nên bôi trắng mấy câu bựa thế này không ). Cô