Trần mẫu nhẹ buông chén xuống keng một tiếng khiến toàn thân Trần Mặc Nhiễm nổi da gà. Nàng cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm, không để ý thấy nãy giờ mình toàn ăn cơm không. Trần mẫu nhìn bộ dạng nàng cứ như ốc sên như thế lại càng khẳng định nàng đang bị nam nhân bao nuôi, ánh mắt bắt đầu đỏ lên, câu nói đầu tiên không phải nói với Trần Mặc Nhiễm, mà nói với Trần ba, lên án gien di truyền của Trần ba: "Anh xem xem, là con của anh đấy."
Trần ba vẫn tin tưởng hắn dạy nữ nhân ít nhất biết được cái gì gọi là lễ nghĩa, liêm sỉ. Nếu bị nam nhân bao nuôi thì cả đời này đừng hòng tiến vào cửa nhà. Trần ba thì chỉ nghĩ Trần Mặc Nhiễm bán máu kiếm tiền, nhưng tiền nhiều thế không phải bán vài lần là có đủ. Trần mẫu lại mắng hắn khiến hắn cũng phát hỏa. Trần ba tuy ôn nhuận như ngọc nhưng cũng là nam nhân, có tự ái riêng của nam nhân, hắn thấp giọng nói: "Trước hết nghe Nhiễm Nhiễm nói xem thế nào. Đừng không phân tốt xấu lại lên án bậy bạ."
"Trần Mặc Nhiễm." Trần mẫu kêu thẳng tên Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm chấn kinh ngả đầu thấp ba mươi độ, mặt cơ hồ dính vào trong chén.
Tròng mắt Trần Thư Ngôn xoay tròn trái phải, hắn nhận thấy mây đen đang dần kéo đến, bèn rụt người lại, sợ rằng chén đĩa sẽ bay lạc đập vô đầu hắn, khiến hắn tráng niên mất sớm, thật không đáng a.
Trần Mặc Nhiễm liều mạng nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, tiếc là nuốt không nổi. Trần mẫu hôm nay nấu gạo nếp, còn bỏ nhiều nước nên rất dính miệng, khiến nàng nghẹn họng sắp chết, bèn uống vài hớp nước nóng, mới ngẩng đầu trả lời: "Mẹ, con không có để nam nhân nuôi."
"Nói hươu nói vượn, không để nam nhân nuôi sao con có nhiều tiền như vậy? Hay con chém giết cướp của, buôn lậu thuốc phiện..." Nói xong, sắc mặt Trần mẫu liền trở nên xanh mét, bị nam nhân bao nuôi đã là tội lỗi không thể chấp nhận của dòng dõi, nhưng ít nhất không phạm pháp, bây giờ lại có nguy cơ nàng làm chuyện phạm pháp khiến Trần mẫu rất muốn xỉu.
Trần Mặc Nhiễm cũng bị dọa ngây người, sau một lúc lâu mới nói: "Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì vậy?"
"Vậy thành thật công đạo đi, rốt cuộc là ai đưa cho con tiền." Trần mẫu đứng dậy hỏi nàng, ném sổ tiết kiệm có số tiền không nhỏ cùng quần áo toàn hàng hiệu lên bàn. Tất cả hiện lên trước mắt Trần Mặc Nhiễm, ánh mắt Trần Thư Ngôn đăm đăm nhìn nàng, thấp giọng nhận xét: "Tỷ, chị có nhiều tiền thật đấy."
Trần Mặc Nhiễm nhắm chặt mắt, không muốn nhìn những chứng cứ không xóa được này, vô cùng tuyệt vọng.
Trần Mặc Nhiễm suy nghĩ nửa ngày, định nói là do bạn trai mua cho, nhưng nghĩ lại cũng chẳng khác gì bị nam nhân nuôi cả. Trần mẫu và Trần ba vẫn luôn dạy Trần Mặc Nhiễm rằng nếu thật muốn dựa vào nam nhân, thì chỉ có thể dựa vào Trần ba và chồng tương lai thôi, nếu không sẽ phạm vào gia quy. Nhưng Trần Mặc Nhiễm biết đi nơi nào tìm một tên bạn trai có tiền cho nhị lão bây giờ, nhiều nhất nàng chỉ có thể tìm một cô bạn gái có tiền về cho ba má thôi.
Nghĩ đến nếu mình nói cho ba má nghe mình có một cô bạn gái rất có tiền, hơn nữa còn được nàng bao nuôi, chắc là sắc mặt nhị lão sẽ trắng bệch, từ trắng thành xám ngắt, sau đó phải đưa vào bệnh viện cứu trị mất.
Trần Mặc Nhiễm rối rắm suy nghĩ thật nhức đầu, dưới ánh mắt như hoả nhãn kim tinh đang nhìn mình chăm chú, nàng muốn im lặng nghĩ biện pháp cũng không được, đành buông tay, nói: "Con có bạn trai, anh ấy rất có tiền. Anh ấy đối xử với con tốt lắm, tiền này là anh ấy cho."
"Bao nhiêu tuổi?" Trần mẫu giống như một nữ trinh thám, muốn từng chi tiết đều phải kiểm tra rành mạch, bạn trai, ba mươi cũng có thể kêu bạn trai, sáu mươi tám mươi cũng là bạn trai, chỉ cần đổi tên gọi thôi cũng chẳng khác gì bị bao nuôi cả.
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy gáy mình chảy đầy mồ hôi, ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay để trên đầu gối, đáp: "Bạn cùng lớp đại học."
"Cho mẹ số cậu ta đi." Trần mẫu nói một câu trí mạng, khiến Trần Mặc Nhiễm hồn vía lên mây, quá độc ác, cứ bắt được mấu chốt chủ yếu thì nàng phải làm sao đây? Trần Mặc Nhiễm bắt đầu hối hận vì sao không dặn Phương Tiểu Minh trước một tiếng, nhưng mình là người vứt bỏ anh ta trước, mỗi lần thấy anh ta đều cảm thấy ngại ngùng, số anh ta đã xóa mất rồi, làm sao có thể liên lạc được chứ? Trần Mặc Nhiễm ngồi trên ghế nửa ngày, vẫn không tìm được đáp án, cuối cùng đành phóng lao phải theo lao, kiên nghị nói: "Con gọi cho."
Cắn răng móc điện thoại ra, bấm số đầu tiên trong danh bạ, chính là số của Liễu Hạ Niên, nói: "Mẹ, mẹ tự nói đi."
Trần mẫu cầm di động, nhìn tên, Liễu Hạ Niên. Tên thật dễ nghe, có lẽ không phải là một lão già bảy mươi tuổi nào đó. Đầu dây bên kia nghe điện thoại, Trần mẫu dùng chất giọng Giang Nam rất nặng, hỏi: "Uy, xin hỏi có phải là Liễu tiên sinh không?"
Bên kia Liễu Hạ Niên tưởng Trần Mặc Nhiễm gọi điện thoại, nghe thấy thanh âm xa lạ, có chút mơ hồ đáp: "Vâng."
Trần mẫu nhất thời hồi lâu phân không ra thanh âm kia là nam hay nữ, nhưng ít ra giọng còn rất trẻ, không phải lão già bảy mươi tuổi, nhiều nhất chỉ hai mươi mấy, tâm chợt thả lỏng. Trần mẫu ôn nhu hỏi: "Uy, xin hỏi cháu là người yêu của Nhiễm Nhiễm sao?"
Liễu Hạ Niên nghe xong, ngay lúc đó nàng nghĩ có lẽ Trần Mặc Nhiễm đã lớn mật tuyên bố trước mặt Trần mẫu sự tồn tại của nàng, trong lòng phập phồng giống như thủy triều lên, không thể nói nàng không bị cảm động. Nàng biết Trần Mặc Nhiễm ngốc, nhưng không ngờ lại có dũng khí như thế, trong lòng mặc niệm, Trần Mặc Nhiễm, em từ khi nào lại lớn gan được thế nhỉ? Vì kích động nên thanh âm của nàng cũng bắt đầu run rẩy, nàng mới vừa mở miệng định nói, chợt nghe thấy bên kia Trần Mặc Nhiễm lớn tiếng hét: "Liễu tỷ tỷ, chị nói cho mẹ em nghe em trai của chị và em đang yêu nhau đi!"
Liễu Hạ Niên nghe xong, tâm đau muốn chết.
Liễu Hạ Niên nhẹ nhàng nói: "Bá mẫu, Tiểu Nhiễm và em trai