Liễu Hạ Niên đi đến cửa nhà, cửa đang mở, bên trong một tiểu cô nương mặc tiểu tạp dề màu lam, mang một chén trứng chần ở lò vi ba ra, mang bao tay có hình Hello Kitty thật đáng yêu, phía trên là đầu một nhân vật hoạt hình được cách điệu vô cùng lớn, đôi mắt còn lớn hơn cả khuôn mặt, ánh mắt như một chú nai con nhìn nàng.
Trần Mặc Nhiễm mỉm cười, nói với Liễu Hạ Niên: "Chị về rồi."
"Ân." Liễu Hạ Niên ném áo khoác lên trên ghế sa lon, chạy lại gần Trần Mặc Nhiễm, ngón tay Trần Mặc Nhiễm thâm chừng độ nóng của chén trứng, khoe: "Em làm trứng chần, chị phải ăn hết a!"
Liễu Hạ Niên khom người xuống, để sát mặt vào chén, không hiểu vì sao nước dùng lại có màu vàng, trêu chọc: "Sao nó giống trứng khủng long quá vậy?"
Trần Mặc Nhiễm liếc nàng một cái, nắm chặt vạt áo sơmi, để môi lại sát với môi nàng, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nói khẽ: "Đoán xem hôm nay em học được câu gì?"
"Câu gì?" Bên khóe miệng có một đôi môi đầy đặn chạm vào khiến nó khẽ nhếch lên, dùng răng nanh cắn có cảm giác như một viên đường mềm mại, dùng đầu lưỡi liếm lại giống như ăn trái cây đông lạnh, đã nếm qua vô số lần đương nhiên biết mùi vị đó như thế nào, nhưng lúc này nó lại dừng lại khiêu khích trước mắt Liễu Hạ Niên, không tiến cũng không lùi, rõ ràng vẫn hấp dẫn nàng được.
Liễu Hạ Niên không phải kẻ ngốc, tất cả tiểu xảo này đều là nàng dạy Trần Mặc Nhiễm.
Liễu Hạ Niên lùi lại, bật người thối lui về phía bàn, người bất mãn lúc này ngược lại là Trần Mặc Nhiễm, bờ môi vừa mới bị nàng chạm qua rất ngứa, cứ như có con kiến vừa chạy qua vậy. Trần Mặc Nhiễm liếm môi trên, nói: "Honey, chị muốn ăn trước, tắm trước hay... Ăn em trước!"
Nói xong lại vươn đầu lưỡi, từ tốn chậm rãi, cố ý làm cho Liễu Hạ Niên nhìn chằm chằm môi mình, liếm liếm môi, nhưng lại phát hiện Liễu Hạ Niên sắc mặt không thay đổi, đối mặt với hình ảnh đầy ẩn dụ như thế mà vẫn bình tĩnh tự nhiên, nên Trần Mặc Nhiễm lại càng dùng sức liếm liếm môi.
Lời này vừa nóng bỏng mà lại làm người ta có nhiều suy nghĩ không định được khác, còn động tác kia lại mang một tính ám chỉ rất cao.
Nhưng Liễu Hạ Niên vẫn đứng đó mỉm cười.
Nàng ôm lấy eo Trần Mặc Nhiễm, một phần vì dục vọng đang thiêu đốt trong cơ thể, mà khi cười thắt lưng nàng đau nhói.
Trần Mặc Nhiễm không hiểu vì sao Liễu Hạ Niên có thể cười như điên như thế, nên ôm eo nàng chặt hơn, thân hình như rắn nước quấn lấy Liễu Hạ Niên.
Nàng nói: "Liễu Hạ Niên, người ta phải học thật lâu mới được như thế đó! Đừng không nể tình như vậy chứ, cười cho chết đi, cười cho chết em đi kiếm người khác!"
Liễu Hạ Niên cười đến quên mình, dùng răng nanh cắn bả vai Trần Mặc Nhiễm, một miếng thịt của nàng bị răng nanh của Liễu Hạ Niên cắn, Trần Mặc Nhiễm đau kêu la um sùm: "Cắn nhẹ thôi, đau! Liễu Hạ Niên, chị muốn ăn em có phải không!"
Liễu Hạ Niên đứng thẳng người lại, không kiểm soát được mà cười như vậy, nàng không ngờ cắn nhẹ thế cũng khiễn Trần Mặc Nhiễm đau.
Ánh mắt Trần Mặc Nhiễm sắc bén như muốn giết người, vẫn chờ Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên cố gắng áp chế nụ cười lại, nhưng khóe miệng vẫn không tự chủ cong lên.
"Chị có thể tàn bạo một chút! Đừng hủy hình tượng của chị trong lòng em là được rồi." Trần Mặc Nhiễm hung tợn răn đe.
Tay Liễu Hạ Niên bắt đầu tấn công vùng eo Trần Mặc Nhiễm, từ phía trước chuyển ra đằng sau. Trần Mặc Nhiễm giãy dụa, sức lực yếu ớt đến mức không ảnh hưởng gì đến Liễu Hạ Niên cả, nàng mắng: "Uy, rốt cuộc chị định làm gì, vừa rồi còn cười hăng say thế, bây giờ lại giống như đang động dục! Dừng tay, em không muốn!"
"Tự nhìn đi." Liễu Hạ Niên lấy di động từ túi sau quần jean của Trần Mặc Nhiễm ra, một tay ôm eo Trần Mặc Nhiễm, giữ chặt cơ thể nàng lại, tay còn lại mở di động ra, ấn nút chụp ảnh, nhắm ngay hai người, tách một tiếng, đèn flash nháy lên. Trần Mặc Nhiễm vẫn ngây ngốc nhìn phía trước, nhất thời không kịp phản ứng.
Liễu Hạ Niên đưa hình chụp cho Trần Mặc Nhiễm xem, Trần Mặc Nhiễm che mặt lại, hét lên!
Bên trái màn hình là vẻ mặt tươi cười của Liễu Hạ Niên, bên phải là tiểu nữ nhân bị nàng ôm, mặt đỏ bừng, đang liếm đôi môi đầy son trông rất giống diễn viên đóng vai Âu Dương Phong trong phim "Đông Thành Tây Tựu".
Xấu hổ! Trần Mặc Nhiễm chạy lại cạnh sô pha, lấy giấy ăn, dùng sức lau son môi đi. Giấy ăn bị nhiễm một lớp son đỏ, lau mãi vẫn không sạch được, dù môi đang phát đau, nhưng son vẫn còn.
Trần Mặc Nhiễm rất muốn khóc.
Liễu Hạ Niên nắm lấy tay nàng, ngăn nàng lại, ngón cái vỗ về đôi môi bị lau đến sưng lên đỏ tươi, nghiêm túc nói: "Sạch rồi, em xem."
Ngón tay Liễu Hạ Niên không dính môi son, lúc này Trần Mặc Nhiễm mới mím môi, nói: "Chị cười nhạo em."
Liễu Hạ Niên gật đầu, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.
Trần Mặc Nhiễm ngả đầu vào ngực Liễu Hạ Niên, thét lên chói tai : "Chị là đồ vô lại, vô lương tâm ! Hảo tâm không được báo!"
Liễu Hạ Niên nâng cằm nàng lên, vuốt ve khuôn mặt nàng, hỏi: "Em vì tôi mà trang điểm?"
Trần Mặc Nhiễm gật đầu: "Nên chị phải thương yêu em."
"Thoa son môi cũng tốt lắm. Môi đỏ đỏ, cứ như một đóa hoa hồng, vừa nhìn đã muốn hôn, nhấm nháp mật nước bên trong..." Liễu Hạ Niên nói xong, mặt hai người từ từ nhích tới gần nhau, Trần Mặc Nhiễm rốt cuộc không chịu nổi, đẩy nhanh tốc độ, chạm vào bờ môi mình chờ đợi đã lâu.
Một lát sau, Trần Mặc Nhiễm hỏi: "Lần sau em sẽ đề nghị Mộc Vị Ương đổi một cây son màu nhạt hơn, chị có chịu không?"
Liễu Hạ Niên cười khẽ, gật đầu.
"Người ta đói bụng, vì chờ chị về mà vẫn chưa ăn cơm, nấu cơm cho em đi đại hoàng đế! Em làm trứng chần, còn mua gà nướng, hôm nay chúng ta ăn thật ngon một chút." Trần Mặc Nhiễm nhảy lên ghế sa lon, chạy lại bàn ăn, vừa đi vừa nói. Liễu Hạ Niên lắc đầu, hít sâu một hơi, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Một chén trứng chần không biết vì sao lại có vị ngọt, một con gà nướng mười lăm đồng mua trong siêu thị, lại thêm một lọ chao ngâm mới mười ngày, nhiêu đó đồ ăn sao có thể thỏa mãn chất dinh dưỡng mà Trần Mặc Nhiễm đang trong thời kỳ phát dục cần.
Trần Mặc Nhiễm nhìn Liễu Hạ Niên vào bếp đã biết đầu bếp đang chuẩn bị bộc lộ tài năng, bèn cởi tạp dề ra, đưa cho Liễu Hạ Niên mặc vào. Liễu Hạ Niên gượng cười, lắc đầu, lơ nàng đi, lấy tạp dề của mình mặc vào.
Tạp dề này hết sức con nít, nguyên một cái đầu nhân vật hoạt hình chiếm dụng không gian trên đó, nếu mặc vào sẽ tổn hại mạnh đến hình tượng của nàng mất.
Trần Mặc Nhiễm thấy Liễu Hạ Niên không thèm tạp dề của mình nhưng vẫn không giận, ngược lại còn mặc nó vào người lần nữa, theo đuôi Liễu Hạ Niên, vào nhà bếp phụ giúp.
Nhìn thấy Trần Mặc Nhiễm hiếm thấy muốn chủ động giúp mình, Liễu Hạ Niên buông dao ra, nói: "Tôi làm một mình được rồi."
Trần Mặc Nhiễm đang rửa rau, rửa được mỗi một chiếc lá vô cùng sạch sẽ, xong ném chúng vào giỏ rau, nói: "Em không muốn ăn cơm trắng."
"A, vậy ăn trứng tráng với cơm à?" Liễu Hạ Niên trêu nàng.
"Vậy đồ ăn cho chị ăn, nơi này là của chị, nữ vương bệ hạ." Trần Mặc Nhiễm nâng giỏ rau được rửa sạch đến trong veo như nước đặt cạnh đồ ăn của Liễu Hạ Niên, thức thời chạy đến trước bàn, ngồi chờ ăn cơm.
Liễu Hạ Niên lắc đầu, xếp rau lại chỉnh tề, cắt thành hai đoạn, chờ lát nữa xào sơ qua với dầu.
Trần Mặc Nhiễm không nhịn được ngẩng đầu nhìn Liễu Hạ Niên đang độc chiếm nhà bếp, lại cảm khái, gặp được Liễu Hạ Niên đúng là quyết định khôn ngoan, mình không có gì nàng đều có, mà thực tế thì mình không có nhiều thứ lắm, chỉ có thể chấp nhận sự thật là Liễu Hạ Niên quá thông minh.
Như mẹ nói, mình không phải là một mẫu người mẹ hiền vợ đảm, vậy thì cứ tìm một cha hiền chồng đảm là được rồi, ít nhất sẽ không bị đói chết.
Trần Mặc Nhiễm tìm hình chụp xấu xí vừa rồi trong di động, tìm được rồi lại không nỡ xóa đi, khuôn mặt xấu xí của mình thì thôi không bàn tới, nhưng nụ cười của Liễu Hạ Niên lại rất đẹp. Tuy ở cùng Liễu Hạ Niên lâu như vậy, nhưng số lần hai người chụp chung với nhau vô cùng ít ỏi.
Ngón tay Trần Mặc Nhiễm di chuyển đến nút bấm màu đỏ kia, chỉ cần ấn nó là đã có thể khiến bức ảnh xấu xí này của mình vĩnh viễn biến mất, nhưng vẫn không hạ thủ được, nàng tuy rằng xấu nhận không ra