Ban đêm thật yên tĩnh, đêm hè có rất nhiều cơ hội được nhìn thấy vô số vì sao lấp lánh vô biên vô hạn trên trời.
Bầu trời ban đêm ở Bắc Kinh rất ít khi có thể nhìn thấy những vì sao xinh đẹp như thế, vì chúng đã bị những tòa nhà cao ốc che mất rồi, chỉ còn thấy được một khoảng không bị giới hạn, nhưng như thế cũng đã đủ, đôi mắt được nhìn ngắm những tinh quang đó khiến người ngắm có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Phương Tiểu Minh bật điều hòa lên, hai tay ôm lấy đầu, hận không thể khóa chặt mình vào trong một không gian kín, cách biệt với âm thanh bên ngoài, hắn thật không muốn nghe những tiếng rên rỉ vọng ra từ bức tường đằng kia nữa đâu.
Thật ra vách tường không tệ, nơi này tường bốn phía đều có cách âm, như vậy thì chỉ có thể nói tiếng rên rỉ đó quá sức lớn, khiến ngay cả bức tường cách âm thật dày này cũng chịu thua.
Phương Tiểu Minh áp gối vào lỗ tai, nhưng vẫn không thể ngăn âm thanh đó chạy thẳng vào lỗ tai của mình, mà chỉ khiến hắn muốn tắt thở thôi.
"A!" Phương Tiểu Minh ngồi bật dậy, ngửa mặt lên trời hét lớn.
"A... Ân... Đừng như vậy... Tư thế rất khó xem! A..." Chất giọng rên rỉ cao thấp phập phồng đóng mác Trần thị kết hợp với chất giọng trầm mê muội của Liễu Hạ Niên ngang nhiên một đường chạy vào lỗ tai Phương Tiểu Minh, không khác gì những tiếng khóc quỷ mỵ giữa đêm.
"Hơn nửa đêm rồi đó! ! Còn để cho người ta ngủ không đây?" Người luôn luôn tôn sùng biện pháp ngủ đủ giấc sẽ tốt cho làn da như Phương Tiểu Minh thật muốn khóc thành tiếng, hắn lăn lộn trên giường, hết trái đến phải, sau lại ôm lấy chăn mà đánh nó, trút ra nỗi khổ trong lòng hắn.
"A... A... A..." Cao âm cất cao ba lần liên tục, Phương Tiểu Minh đành bỏ cuộc, hắn trừng mắt đến mức mắt như muốn sung huyết nhìn trần nhà, khuôn mặt Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên lướt qua trong đầu hắn.
"Trần Mặc Nhiễm kỳ thật chẳng phải là một cô bé trong sáng." Phương Tiểu Minh nỉ non.
"Liễu tỷ cũng không trong sáng được miếng nào!" Phương Tiểu Minh nói xong, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, trượt qua mặt của hắn, dính vào tóc mai.
"Các nàng đúng là đôi cẩu nữ nữ tuyệt phối! Đôi cẩu nữ nữ các người dám khi dễ tôi, tôi muốn đi kiện... Ô ô." Phương Tiểu Minh úp mặt xuống, vùi mặt vào gối, than vãn.
Cách đó một bức tường, hai người đang ôm chặt lấy nhau đang tựa vào tường thở hổn hển.
Trần Mặc Nhiễm dựa vào vách tường lạnh như băng, lạnh nóng luân phiên kéo đến khiến cô có cảm giác như mình đang ở Bắc cực và núi lửa cùng lúc.
Liễu Hạ Niên quỳ gối trước mặt cô, trên mặt đất có một lớp chăn bông thật dày.
Sau khi trải qua một cơn vận động kịch liệt thân thể cả hai bị nhiễm một lớp mồ hôi, Liễu Hạ Niên thấy trên xương quai xanh của Trần Mặc Nhiễm có một giọt mồ hôi đọng ở đó, nó chạy dọc xuống theo da thịt, lướt qua khe rãnh giữa hai ngực, thuận đường đáp xuống rốn.
Liễu Hạ Niên áp sát mặt vào đó, há mồm hôn lấy giọt mồ hôi đó, đầu lưỡi sẵn tiện di chuyển trong vùng rốn của Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm hít sâu một hơi, nói: "Chị làm em hít thở như trâu, cổ họng em khàn luôn rồi này." Tay cô lấy ly nước thủy tinh đặt ở đầu TV, dòng nước lạnh lẽo lướt qua yết hầu, làm dịu cơn đau nơi cổ họng, cả nửa buổi tối dùng sức mà hét lên um sùm, khiến cổ họng nàng rát không chịu nổi.
"Em la lớn thật." Liễu Hạ Niên cười khẽ, nhận xét.
"Chị cũng vậy thôi." Trần Mặc Nhiễm để cái ly qua một bên, ôm lấy đầu Liễu Hạ Niên, khiêu khích.
"Tuy lời nói ra khỏi miệng toàn ác khí, nhưng thật ra trong lòng em thích lắm đúng không?" Trần Mặc Nhiễm nghe thấy thế ngáp một cái, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Liễu Hạ Niên ôm lấy em ấy, cả hai ngã xuống tấm chăn bông phía dưới.
"Kỹ xảo của tiểu cô nương." Liễu Hạ Niên kéo Trần Mặc Nhiễm vào trong lòng ngực, để em ấy gối đầu lên cánh tay của mình, hai người ôm nhau thật chặt, tâm trạng giống như ánh sáng bên ngoài cửa sổ, dịu và yên bình.
"Chị dám nói kỹ xảo của em không tốt?" Trần Mặc Nhiễm xoay người lại, đè lên người Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên chỉ cười nhạt, xoa gò má em ấy, đáp: "Em muốn làm gì tôi cũng sẽ làm cùng em."
"Chị không hỏi em vì sao lại không hỏi, tại sao chị lại tiếp cận em sao?" Trần Mặc Nhiễm cúi người xuống, nằm trên người Liễu Hạ Niên, mặt tựa vào ngực trái của chị ấy, lắng nghe tiếng tim đập thật dồn dập.
Ngón tay Liễu Hạ Niên vuốt ve xương bả vai và xương sống của Trần Mặc Nhiễm, vùng lưng ướt sũng thật mát mẻ và ẩm ướt, cứ như lưng một chú cá heo. Chú cá heo dịu ngoan màu hồng nhạt được vuốt ve ngoan ngoãn kêu lên một tiếng.
Liễu Hạ Niên đáp: "Tôi biết em không phải là một cô bé ngốc chuyện gì cũng không biết."
"Ân hừ!"
"Có một vài thời điểm em rất thông minh."
"Ân."
"Tôi kỳ thật rất cảm kích cậu ta đã tặng em cho tôi. Tôi lần đầu tiên gặp em thì trong mắt tôi chỉ có em."
"Em cũng vậy..."
"Không, tôi thấy em trước mà, ở bữa tiệc sinh nhật của cậu ta, em mặc một chiếc váy màu trắng, trước ngực có một chiếc nơ bướm thật to, làn váy thật dài, kéo đến tận cẳng chân, em luôn cúi đầu nhìn giày cao gót của mình. Tôi lúc ấy đã nghĩ cô bé này nếu như là của tôi, tôi sẽ chuyên tâm đợi em ấy, sẽ không để cho em ấy cô đơn một mình giữa đám đông như vậy nữa."
"Chị ngày đó mặc áo sơmi màu đen, không cài ba nút trên, áo ngực màu trắng, em nhìn chằm chằm mặt của chị bốn giây, khi đó chị đang nâng ly rượu chỉ bằng một ngón tay..." Trần Mặc Nhiễm nói xong, vùi mặt vào trước ngực Liễu Hạ Niên, toàn thân run rẩy.
"Tôi không biết..." Liễu Hạ Niên kinh ngạc.
"Chị làm sao biết được!" Trần Mặc Nhiễm phùng má nói: "Lá gan của em chỉ cho phép em chú ý chị ba phút đồng hồ thôi, sau này em mới ngẫm nghĩ sự diễm ngộ đó có trăm ngàn chỗ hở."
"Biết trăm ngàn chỗ hở rồi mà em còn lao vào. Tiểu cô nương, em không sợ tôi lừa em đem đi bán sao?"
"Em tình nguyện mà." Trần Mặc Nhiễm đáp. Liễu Hạ Niên cười khẽ, hai người ôm lấy nhau, xoay người lại. Liễu Hạ Niên lại chiếm lấy vị trí phía trên của Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Liễu Hạ Niên, trong không khí ảm đạm và tối tăm của ban đêm, chúng vẫn cứ sáng lên như những vì sao trên trời.
"Xem ra, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt (*) rồi." Trần Mặc Nhiễm nhẹ giọng nói.
"Chúng ta là vừa thấy đã yêu." Liễu Hạ Niên cúi người xuống, chậm rãi tiếp cận đôi môi đang mở ra chờ mình.
——–
"Mắt anh bị gì vậy? Mở to hai mắt ra mà nhìn tôi nè, mắt anh giống gấu mèo quá a!" Trần Mặc Nhiễm vừa trông