Lúc đầu Liễu Hạ Niên nói muốn Trần Mặc Nhiễm cùng đi gặp mẹ mình, nhưng khi tới ngày đi thăm Liễu mẫu, Liễu Hạ Niên lại muốn tự đi.
Nghe nói như thế Trần Mặc Nhiễm lập tức chui đầu ra khỏi chăn, ngửa đầu lên, hỏi: "Tại sao? Không phải đã nói..."
Liễu Hạ Niên cúi người xuống, dùng nụ hôn chặn môi Trần Mặc Nhiễm lại.
"Đáng ghét thật, lần nào em muốn nói cũng dùng chiêu này!" Trần Mặc Nhiễm lầm bầm, đầu lưỡi nóng bỏng của Liễu Hạ Niên đang liếm môi trên của nàng, đầu lưỡi mở vành môi trên ra nhưng mãi vẫn không chịu vào. Đầu lưỡi Liễu Hạ Niên cứ như một vũ công đang say sưa trong màn vũ đạo của mình, tới gần từng bước lại lập tức thối lui, đùa giỡn với dục vọng rục rịch trong cơ thể Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm gạt hết oán giận ra sau đầu, ôm cổ Liễu Hạ Niên, đuổi kịp vũ bước và tiết tấu của đối phương, hôn nhau đến thiên hôn địa ám, chị chết thì em sống.
Liễu Hạ Niên vì biểu hiện đó của Trần Mặc Nhiễm mà lại ra sức biểu hiện, nghiêm túc muốn lấy lòng nàng. Hai người liên tục đổi tư thế, Liễu Hạ Niên ngồi xuống còn Trần Mặc Nhiễm quỳ trên giường, đầu hai người dựa vào nhau, liên tục đổi góc độ.
"Tôi muốn xác định trước xem mẹ có phải đã quên hết cừu hận hay không. Tôi không muốn em đi đến đó lại không may gặp phải một nữ nhân thất thố, mà người đó lại là mẹ của tôi." Liễu Hạ Niên buông Trần Mặc Nhiễm ra, nhẹ giọng nói.
Trần Mặc Nhiễm nhu thuận gật đầu, nàng hiểu ý của Liễu Hạ Niên, không nói gì nữa, chỉ hôn nhẹ môi Liễu Hạ Niên một cái.
Sau khi thoả mãn, Trần Mặc Nhiễm nhảy xuống giường, quấn ra giường quanh người, giúp Liễu Hạ Niên tìm quần áo.
Áo khoác có lông ở cổ tay, quần jean màu xanh da trời, Liễu Hạ Niên tự lúc nào đã bất giác biến cách ăn mặc của mình trở về thời còn chưa tiếp xúc với xã hội, có lẽ vì nàng muốn để mẹ mình quên đi khoảng thời gian tàn khốc kia, từ từ tiếp nhận việc bà còn có một đứa con là mình.
Trước khi ra ngoài, Trần Mặc Nhiễm lê ra giường đang quấn lấy thân ra cửa tiền Liễu Hạ Niên đi. Liễu Hạ Niên ngăn nàng lại, nhìn đồng hồ nơi đầu giường, mới bảy giờ sáng, liền bảo nàng ngủ tiếp đi, khoảng đến chiều nàng sẽ về.
Trần Mặc Nhiễm dựa trước cửa phòng, tay cầm lấy ra giường đang quấn ngang ngực, dõi theo Liễu Hạ Niên rời đi. Trước khi nàng đi khuất, Trần Mặc Nhiễm còn gọi lại, nói: "Nếu... Nếu chị cảm thấy không vui thì về nhớ nói cho em biết, đừng im lặng không lên tiếng."
Liễu Hạ Niên xua tay, đáp: "Biết rồi."
"Chiều nhất định phải về, nếu không em sẽ đi tới chỗ Lưu gia gia tìm chị!"
Thấy vẻ mặt thật sự kiên định của Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên cảm thấy mình cứ như một vị chiến sĩ chuẩn bị xuất binh. Trần Mặc Nhiễm chuyện bé xé ra to khiến Liễu Hạ Niên cảm thấy thoải mái ngoài ý muốn, Trần Mặc Nhiễm đang quan tâm đến mình không phải là chuyện nên vui sao, vì việc này sẽ quyết định việc Trần Mặc Nhiễm đã sẵn sàng chia sẻ niềm vui và cả nỗi buồn với mình.
Chỉ cách nhau khoảng cách của một gian phòng, nhưng khuôn mặt bình tĩnh của Liễu Hạ Niên lại làm cho Trần Mặc Nhiễm rất an lòng, giúp nàng bình ổn cảm xúc lại. Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ chỉ cần như thế thôi thì dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ đối mặt được.
Trần Mặc Nhiễm hôn gió ba cái bắn cho đối phương, Liễu Hạ Niên thấy thế dịu dàng nói: "Chờ tôi về ăn cơm chiều nhé." Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài.
Khi Liễu Hạ Niên đóng cửa lại thì trong phòng đã không còn bóng dáng Liễu Hạ Niên nữa, Trần Mặc Nhiễm hét chói tai bổ nhào lên giường, đấm tay liên tục xuống giường, "Chết tiệt Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên chết tiệt! Cư nhiên không dẫn em đi, đồ vô lại, đồ vô lại. Bỏ đi, không thèm so đo với chị." Trần Mặc Nhiễm vùi mặt vào trong chăn, sau khi lên cơn điên la hét um sùm xong, nàng thở dài, ôm chăn thật chặt.
Trong chăn có hương vị của hai người, mùi hương man mát lành lạnh của Liễu Hạ Niên, độ ấm ở đấy vẫn còn, ôm lấy nó lại càng khiến cơn kích thích lúc nãy trong cơ thể vẫn chưa lui có cơ hội nổi sóng cuồn cuộn, làm nàng phiền muộn không lý do.
Trần Mặc Nhiễm vén mái tóc dài tán loạn ra sau, gác cằm ra khỏi chăn, ôm chăn lăn vài vòng, dáng vẻ không khoan khoái chút nào.
Nói không đi là cứ không đi như vậy sao, uổng công mình cao hứng suốt mấy ngày nay, chuẩn bị thật tốt tư tưởng, sau lại bảo tôi không nên đi. Hứ, không thèm chấp! Oa oa, Liễu Hạ Niên, chị là người xấu. Tính con nít của Trần Mặc Nhiễm lại biểu tình mà mắng Liễu Hạ Niên không thương tiếc.
Đằng xa xa, Liễu Hạ Niên đang lái xe cẩn thận ra khỏi ga ra, lập tức nhảy mũi hai ba cái. Nàng xoa mũi, thầm nghĩ chẳng lẽ trời đang vào thu mà đã lạnh rồi sao? Có lẽ nên nhắc Trần Mặc Nhiễm chú ý mặc nhiều quần áo hơn nữa.
Trần Mặc Nhiễm lại ngủ suốt buổi sáng, lễ bái thiên vốn là ngày mà người ta được quang minh chính đại ngủ nướng trên giường cả ngày, nó là ngày để cho mọi người nghỉ ngơi, huống chi là sinh viên, nếu có một buổi sáng có thể ngủ suốt như thế thì không có gì thỏa mãn, hạnh phúc bằng.
Ngủ đến một thời điểm nhất định thì thân thể sẽ bắt đầu kêu gào muốn hoạt động, nó muốn ra ngoài để hít thở không khí mới mẻ.
Trần Mặc Nhiễm cảm thấy nếu mình ngủ tiếp nữa cơ thể sẽ mục rữa đi mất, nên tự giác rời giường, nàng nghĩ bây giờ chắc khoảng giữa trưa mười giờ, mắt nhìn đồng hồ thì thấy đã hai giờ chiều, nàng đã ngủ bỏ luôn bữa cơm trưa rồi.
Trần Mặc Nhiễm mở tủ lạnh, đồ ăn Liễu Hạ Niên làm để cho nàng ăn no vẫn chưa hề đụng tới.
Đồ ăn dùng màng bọc thực phẩm bọc lại để giữ chất lượng, đến trưa có đói bụng chỉ cần dùng lò vi ba hâm nóng một chút là có thể ăn rồi.
Nhưng...
Trần Mặc Nhiễm đột nhiên đứng thẳng dậy, cúi đầu xem mũi chân của mình, nàng nhớ mấy hôm trước Tiểu Phạn có nói khi mình cúi đầu không còn thấy được mũi chân nữa thì có nghĩa khi đó mình đã rất mập rồi đấy, nàng bèn kiểm chứng một chút. Vẫn còn nhìn thấy a, nhưng thật là nguy hiểm, lòng nàng rung rinh đại chấn, bên tai ong ong cả lên.
Mập mạp, cụm từ đáng sợ biết bao nhiêu.
Trần Mặc Nhiễm nghĩ Liễu Hạ Niên thực sự rất hợp làm nghề nuôi heo, có thể nuôi mình phì ra như thế mà mình không hay biết.
Trần Mặc Nhiễm bỏ đồ ăn vào lại, lấy một hộp sữa chua uống hết.
Di động có tin nhắn Liễu Hạ Niên gửi tới, hỏi: "Bé, giữa trưa ăn cơm chưa?"
Liễu Hạ Niên gần đây thích gọi Trần Mặc Nhiễm là bé, có lẽ là vì Trần Mặc Nhiễm có nói đùa là gọi như thế sẽ