Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Trần Mặc Nhiễm dựa vào người Liễu Hạ Niên, hận bản thân không phải là động vật thân mềm không xương, và Liễu Hạ Niên chính là trụ cột chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể nàng.
Trần Mặc Nhiễm quay đầu lại, nhìn thoáng qua ngôi nhà phía sau không chớp mắt. Trong một thành phố lớn như Hàng Châu, có một căn nhà ngụ ở góc đường, nếu nhìn thoáng qua sẽ không thấy nó. Ở nơi đó có hai nữ tử, trong tương lai còn có một đứa trẻ, vậy đã đủ tạo thành một gia đình, niềm hạnh phúc đó chân thật đến mức không còn quan trọng giới tính nữa.
Trần Mặc Nhiễm ngáp một cái, lười biếng nói: "Em muốn ngủ. Bây giờ rất muốn nằm trên một chiếc giường êm ái, ôm chị ngủ một giấc thật ngon. Khi tỉnh dậy, ánh thái dương ấm áp phủ đầy người, Diện Bao ngủ trong ổ của nó, được nuôi thành một con heo lười." Diện Bao ở trong lòng mẹ lớn Liễu Hạ Niên đã cuộn thành một khúc ngủ say, thực sự y như một con heo.
Ra khỏi nơi ấy về nhà, cảm giác hoài niệm làm cho người ta ấm lòng, cảm giác đó cứ như cảm giác chỉ có thể tìm được khi trốn vào trong chiếc chăn ấm áp, ôm chặt Liễu Hạ Niên, nắm chặt tay, chân quấn lấy chân, mặt áp lấy mặt nàng, giống hai chú chuột đồng ngủ đông.
Liễu Hạ Niên nhìn Trần Mặc Nhiễm, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng khóe miệng vẫn không nhếch, nàng nói: "Em chê trong nhà mình không đủ ấm phải không?"
Chê Liễu Hạ Niên không tốt bằng Mộc Vị Ương? Cho nên bắt đầu đố kỵ ước ao?
Trần Mặc Nhiễm biết lời của Liễu Hạ Niên còn có hàm ý khác, bèn hất mặt lên, đáp: "Chị yêu, cho nên chị phải cho em càng nhiều ấm áp hơn nữa có biết không?"
Về đến nhà, Trần Mặc Nhiễm đã biết Liễu Hạ Niên không chỉ cho nàng ấm áp, mà còn có nhiệt tình như hỏa diễm nữa.
Vừa bước qua cửa Liễu Hạ Niên đã bắt đầu ôm hôn nàng. Trần Mặc Nhiễm quả thực ngay cả thời gian để phản ứng cũng chưa có, đã bị Liễu Hạ Niên đẩy ngã xuống đất.
Người vừa ngã xuống, thân thể Liễu Hạ Niên đã lập tức đè lên.
Trần Mặc Nhiễm đành phải thuận theo, dù sao nàng chính là pho mát dưới ánh mặt trời, tan chảy rối tinh rối mù, nhắm hai mắt lại, bày ra tư thế chị đến đi, em sẽ không phản kháng.
Qua một hồi, chỉ cảm giác thấy hơi thở của Liễu Hạ Niên thổi qua hai bên má, ngưa ngứa, những luồng hơi đó khiến nàng phải bật cười thành tiếng.
Mở mắt ra, đối diện với cặp mắt xinh đẹp của Liễu Hạ Niên, nàng nhất thời nhìn đến mê ly, như si như túy.
Đã bao nhiêu lần, bao nhiêu ngày đêm, đều nhìn vào cặp mắt đó, nhưng luôn nhìn không biết chán. Vì trong ánh mắt này luôn tồn tại hình ảnh của mình, giống như, nếu trên thế giới không còn chỗ dựa nữa, thì mình vẫn còn có thể tìm được một nơi dung nạp thân thể có chút phát phì này từ trong ánh mắt đó.
Tay Trần Mặc Nhiễm vuốt ve mắt Liễu Hạ Niên, ngón tay mơn trớn hai hàng lông mi của nàng. Liễu Hạ Niên vì hành động đó mà chớp mắt liên tục, thế nhưng trong mắt luôn luôn có Trần Mặc Nhiễm, nơi đó phản chiếu lại gương mặt rõ ràng như thế, vẻ mặt xấu xí như sắp khóc, nhưng oái ăm đó lại là khuôn mặt của mình.
"Em nhất định đã từng nói, em yêu chị." Trần Mặc Nhiễm nói.
Nói vô số lần rồi. Liễu Hạ Niên thầm nghĩ, gật đầu.
"Chị lại chưa nói chị yêu em nhiều nhiều thế nào?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.
Liễu Hạ Niên cười khẽ, đáp: "Tôi tưởng là, tôi đã dùng tình yêu của mình khiến em no nê rồi chứ."
"Chị chỉ lấp đầy bao tử của em mà thôi."
Liễu Hạ Niên thì thầm bên tai nàng: "Còn có dục vọng nữa."
Trần Mặc Nhiễm đỏ mặt.
Liễu Hạ Niên nói tiếp: "Tôi đổi lại cách biểu lộ khác nhé, lần này nhất định sẽ rất sáng tạo. Tôi yêu ánh mắt của em, mũi, miệng, hàm răng, đầu lưỡi của em..." Liễu Hạ Niên vuốt qua mỗi chỗ một lần, ngón tay giống như một con bướm, nhẹ nhàng dừng chân một chút, sau đó vội vàng rời đi. Thế giới trước mặt còn có nhiều chỗ tốt đẹp hơn phía trước. Liễu Hạ Niên vô cùng yêu thích từng nơi trên người Trần Mặc Nhiễm.
Đầu ngón tay biến mất giữa đôi môi, Trần Mặc Nhiễm cắn ngón tay của nàng, cắn khẽ vào đó.
"Còn yêu chỗ nào của em nữa?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.
Ngón tay thon dài thấm ướt nước bọt của Liễu Hạ Niên tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.
Cằm của Trần Mặc Nhiễm, nàng thích.
Cổ của Trần Mặc Nhiễm, nàng rất thích.
Ngực của Trần Mặc Nhiễm, nàng cực kỳ thích.
Eo của Trần Mặc Nhiễm, nàng thích đến không muốn buông tay.
Còn có...
Tay của Liễu Hạ Niên giống như tự có ý nghĩ, trực tiếp tiến vào trong quần Trần Mặc Nhiễm. Có vẻ nó đang lựa chọn.
Kỳ thực thân thể Trần Mặc Nhiễm, mỗi một tấc dù tốt hay không tốt, nàng đều thích.
Chỉ là muốn chọn ra chỗ thích nhất, có lẽ đây chính là đáp án duy nhất.
Trần Mặc Nhiễm hét ầm lên: "Liễu Hạ Niên, tên sắc lang này!"
Liễu Hạ Niên cười run cả người, Trần Mặc Nhiễm ôm nàng, nói: "Quên đi, cho dù chị là sắc lang thì cũng chỉ có mình chị thôi. Người khác còn không thèm sắc với em đâu."
"Nhóc con, đừng nói giống như tôi là kẻ chuyên lượm phế phẩm vậy chứ." Liễu Hạ Niên nói.
"Liễu Hạ Niên, không ai thèm người ta. Chỉ có chị, chỉ có chị thôi." Trần Mặc Nhiễm ôm nàng lăn qua lăn lại, dùng phương pháp trẻ con này làm nũng.
"Chuyên tâm một chút." Liễu Hạ Niên thấy Trần Mặc Nhiễm vẫn lăn qua lăn lại, mình khống chế không được, bèn hét lên ra lệnh.
Trần Mặc Nhiễm bị khí thế khó có được của Liễu Hạ Niên chèn ép, nói không nên lời.
Dám dữ với em!
"Bây giờ, đoán thử có bao nhiêu ngón tay tiến vào nào?" Liễu Hạ Niên gợi ý.
Trần Mặc Nhiễm trợn trắng mắt lên, đáp: "Một ngón cũng không có."
"Bây giờ thì sao?"
Nhẹ nhàng thở gấp, đáp: "Một ngón."
"Là ngón trỏ hay ngón áp út, nhóc à, đoán đúng chị sẽ làm món em thích ăn nhất."
"Ngón trỏ, ngón áp út phải dài hơn một chút."
"Em càng ngày càng mẫn cảm. Bây giờ thì sao? Đoán thử đi."
"Liễu Hạ Niên, chị muốn giết em thì nói thẳng đi, còn như vậy, có tin em lập tức đi tìm dưa leo... Ngô... Ân...." Trần Mặc Nhiễm nhanh chóng không còn quyền mở miệng nữa.
Liễu Hạ Niên quyết định từ hôm nay trở đi không thích dưa leo nữa, ở phòng bếp hình như còn có vài trái, đợi lát nữa sẽ cắt chúng thành từng miếng nhỏ.
Trần Mặc Nhiễm ngay cả sức ngồi lên cũng không có, vì nàng đã bận dùng sức để lấy hơi, run rẩy, và oán giận rồi.
Trên người là trọng lượng của Liễu Hạ Niên,