Khi Trần Mặc Nhiễm lại một lần nữa nói mình muốn đi, khuôn mặt Liễu Hạ Niên lạnh lùng như tảng đá, cứ như tảng đá đó đã ở bên ngoài trải qua một đêm dưới trời tuyết rơi mà ngưng kết thành khối băng vậy.
Trần Mặc Nhiễm nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, trông thấy khuôn mặt người kia như vậy, trong lòng lại cảm thấy hơi sợ. Trần Mặc Nhiễm là điển hình của mẫu người chuyên bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại thích mềm mại chứ không thích bị đối xử cứng rắn, một con người đầy mâu thuẫn. Cho nên nếu thông minh, bạn sẽ nhận ra đối xử với nàng không thể quá tốt được, càng cưng chìu sẽ càng làm hư nàng, nhưng cũng không thể đối xử quá tệ, sẽ dẫn đến việc tức nước vỡ bờ, con mèo mà nóng giận sẽ cào người, hậu quả sẽ rất bi thảm.
Con gái vốn rất khó nuôi, nhưng con gái như Trần Mặc Nhiễm còn khó nuôi hơn.
"Vì sao lại muốn đi?" Liễu Hạ Niên thanh âm thật trong trẻo. Giọng nói vạn phần áp đảo, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
"Bởi vì ... Bởi vì ... Bởi vì ..." Trần Mặc Nhiễm bị Liễu Hạ Niên nhìn chăm chú, rụt cổ lại, khí thế đều bị cơn tức giận vô hình của Liễu Hạ Niên làm tiêu tán hết cả.
"Bởi vì phải khai giảng sao?" Thanh âm Liễu Hạ Niên mềm nhẹ trở lại, thong thả, phát âm rõ từng chữ, nghe xong lỗ tai lại cảm thấy nhột nhạt, thực là một thanh âm có mị lực, Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ.
"Ân ân." Trần Mặc Nhiễm dùng sức gật đầu.
"Vì nhớ bạn bè?" Tiếp tục dùng thanh âm mị hoặc dụ dỗ Trần Mặc Nhiễm.
"Ân ân."
"Không muốn ở cùng tôi? Chơi chán rồi?" Thanh âm Liễu Hạ Niên đột nhiên cứng rắn lên.
Theo quán tính Trần Mặc Nhiễm vẫn gật đầu, khi nhận ra lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy một ánh mắt tức giận ngay trước mắt.
"Chị giận à?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.
"Hừ." Liễu Hạ Niên hừ một tiếng, nói: "Không thèm so đo với nữ nhân ngực đại ngốc nghếch không biết phân biệt phải trái như em."
"Tôi không phải ngực đại ngốc nghếch." Trần Mặc Nhiễm nghe xong phản ứng đầu tiên là ưỡn bộ ngực lên, lớn tiếng biện hộ.
"Em không phải thì còn ai! Ai đối xử tốt với em em cũng không biết, tôi đối xử tốt với em như vậy, cưng chìu em, em lại ước gì được rời khỏi tôi, nếu không phải chất dinh dưỡng đều đi nuôi bộ ngực của em thì sao em ngốc thế chứ!" Không ngờ một người nho nhã như Liễu Hạ Niên có thể không lưu tình một chút nào mà nói ra những lời như vậy, Trần Mặc Nhiễm ngây ngốc nhìn khóe môi Liễu Hạ Niên đang nhếch lên, lộ rõ sự châm chọc, mà nói không ra lời.
"Chị..."
"Cút đi, cút ra ngoài cho tôi, xem như mắt tôi bị mù mới coi trọng nữ nhân như vậy!" Liễu Hạ Niên nhìn thẳng vào mắt Trần Mặc Nhiễm, vừa phẫn nộ vừa chế giễu, đến cuối cùng là cuồng loạn và tức giận, Trần Mặc Nhiễm chưa kịp hiểu cái gì, đã bị Liễu Hạ Niên nắm tay, kéo đến cửa, Liễu Hạ Niên mở cửa thật to ra, không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa vào trên người. Chỉ mặc một lớp quần áo mỏng của Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm nắm lấy tay người kia, nói: "Chờ đã, tôi còn chưa ..."
Liễu Hạ Niên không thèm nhìn nàng, đẩy nàng ra cửa, đóng cửa lại thật mạnh.
Trần Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm vào cánh cửa, choáng váng, nàng đưa tay muốn đập cửa. Kỳ thật, nàng chỉ muốn nói một câu thôi, nhưng lại nghe thấy bên trong vọng ra tiếng vỡ của thủy tinh hay đồ sứ gì đó bay về vách tường, sau đó là tiếng thét thật chói tai, nhưng vẫn không thể đào thoát hay đánh ngã vận mệnh được.
Trần Mặc Nhiễm nhìn đôi dép lê trên chân, lông dép thực mềm mại, chân đút vào trong cảm thấy vô cùng thoải mái. Ngón chân động đậy bên trong rất rộng rãi. Trên người mặc quần áo của Liễu Hạ Niên, còn chính bản thân nàng vẫn còn đứng ngoài hành lang.
Trần Mặc Nhiễm càng nghĩ càng không hiểu, rõ ràng vừa rồi chị ta còn đối xử với mình như một nữ vương, một nữ nhân sạch sẽ như vậy mà chịu khó bóc vỏ quýt, gỡ sạch sợi trên mặt, không sót lại chút gì, đút từng miếng một cho mình. Nhưng chỉ một giây tiếp theo, lại đột nhiên thay đổi đuổi mình ra ngoài.
Bỗng nhiên thang máy Bing Bong lên một tiếng, một nữ nhân mặc chiếc váy bó sát người, khoác áo khoác dài bên ngoài, mang vớ đen đến đầu gối, mang thêm đôi giày cao gót ước chừng khoảng bảy tám cm khiến cô ta vốn đã cao, nay lại càng thêm cao. Cách ăn mặc thật thời trang. Con ngươi màu lam nhạt nhìn thoáng qua nữ nhân đáng thương đang đứng ở cửa, lấy chìa khóa mở cửa, giống như nơi này là nhà của cô ta vậy.
Trần Mặc Nhiễm nhìn nữ tử kia từ khi cô ra khỏi cửa thang máy, đi ngang qua mình, ngửi được mùi nước hoa rất quen trên người cô đó, hình như đã ngửi thấy được trên chiếc khăn mặt ở phòng tắm.
Khi cô ta lấy chìa khóa mở cửa, Trần Mặc Nhiễm cúi đầu nhìn chăm chú đôi dép lê lông màu cà phê của mình, giống như muốn tìm ve chó bên trong đó vậy.
Nữ tử kia đi vào cửa một lát, cao ngạo nói: "Vào đi."
Trần Mặc Nhiễm không thể tin được, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau cô ta, khi vào trong lại bị sự hỗn độn trên mặt đất bên trong dọa ngây người, những món đồ trang trí điêu khắc tinh tế đều bể tan tành thành vô số mảnh nhỏ, cảnh tượng hỗn độn giống như phế tích chiến tranh vậy, Liễu Hạ Niên một mình ngồi ở trên ghế sa lon, trầm mặc, không nói lời nào, biểu tình thực bình thường giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn vào ánh mắt của cô ta lại không giống như vậy.
Nữ tử xinh đẹp kia nhăn mặt nhíu mày, ngữ khí bất mãn: "Chị nổi giận có thể đừng đập mấy món đồ mà em đem về từ Anh quốc được không, toàn là đồ cổ đó."
Liễu Hạ Niên quay đầu lại thấy cô kia, môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lưu manh mà Trần Mặc Nhiễm hay thấy, nhẹ nhàng nói: "Chị quên, lâu rồi không có nổi giận, nên cũng không biết trút giận