Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Ngoài cửa, có mấy đứa bé đang chơi đùa trên đường. Đó là trò nhảy ô, đám trẻ vừa lớn tiếng đọc ca dao vừa nhảy.
Tiếng cười của một bé gái từ xa xa truyền lại, đến khi nhìn thấy một cô bé xinh đẹp mặc chiếc váy công chúa màu trắng cất bước vào ngôi nhà đối diện. Tất cả giống như một bộ phim điện ảnh tĩnh lặng, một lúc ngẩn người đã qua một ngày.
Trần Mặc Nhiễm ngồi trên chiếc ghế dưới mái che nắng đợi ngày này trôi qua.
Ở trong ánh mắt của những người bận rộn, đây là kiểu sống uổng, sống lãng phí, mà trong mắt Trần Mặc Nhiễm, đó là một cách hưởng thụ.
Tỉ mỉ ngẫm lại những ngày ở Nam Kinh càng giống như đang trải qua những ngày nghỉ lễ, khi muốn đi dạo phố thì ra ngoài lượn vài vòng, không muốn đi cứ việc ở lại dân túc nghỉ ngơi. Nơi đó luôn có đầy rẫy các tiết mục đa dạng chào đón hai người, mỗi ngày lại có một dạng giải trí mới, không bị trùng lặp.
Những đặc sản bản xứ dự định tặng cho bạn bè đã được gửi bằng phát chuyển nhanh về Bắc Kinh, trước hết gửi nhờ ở nhà của Mộc Vị Ương, vài ngày sau quay về Bắc Kinh có thể đến đó lấy lại.
Cũng chỉ có người có mị lực như Liễu Hạ Niên mới có thể dùng lần nghỉ phép này như một cuộc hẹn hò đã được hứa hẹn từ trước, hoặc cũng có thể nói, kỳ thực không cần lên kế hoạch tỉ mỉ, hai người được ở cùng một chỗ là đủ rồi.
Tiểu Mễ mua về một đôi rùa ở trên đường, bà chủ thề thốt son sắt đây là một cặp, sau này bọn chúng có thể sinh ra vài con rùa con.
Tuy biết rõ nuôi rùa gần như sẽ không bao giờ thấy được mặt mũi của rùa con, nhưng tiểu Mễ vẫn vì một câu "về sau đời đời con cháu vô cùng vô tận" mà mua ngay một đôi.
Khi đem chúng về nhà, Trần Mặc Nhiễm còn lật qua lật lại lưng của hai con rùa, tỉ mỉ quan sát nửa phần thân dưới, nhưng làm sao cũng không phân biệt được con nào là đực, con nào là cái. Cô gái trẻ chính là đang dùng danh nghĩa đơn thuần của khoa học để làm chuyện lưu manh đây mà.
"Liễu Hạ Niên đâu? Sao sáng sớm đã không thấy bóng dáng của cô ấy." Tiểu Mễ ngó trái ngó phải, lúc đầu cô còn thắc mắc tại sao mình lại cảm thấy thiếu đi một ai đó khá quan trọng, ngẫm lại thì đó chính là cô gái được gọi là cái bóng của Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên.
Nhắc đến Liễu Hạ Niên, trong lòng Trần Mặc Nhiễm đột nhiên bốc lên một cỗ nhiệt khí, nó trở thành một khối bong bóng, ùng ục bay hướng thẳng lên trên. Bàn tay đang chơi với rùa của nàng nhanh chóng lật mai rùa xuống, sau đó đặt nó trên tảng đá, phơi nắng: "Sáng sớm chị ấy ra ngoài rồi, rõ ràng tới đây để hò hẹn lãng mạn, thế mà chị ấy còn ôm đồm công việc, ném em vào một xó."
"Ồ, thì ra là thế." Tiểu Mễ đau lòng cho đám rùa con của mình, len lén lấy chúng về từ trong tay Trần Mặc Nhiễm.
Quay đầu lại không thấy con rùa nào cả, nhất định là tiểu Mễ đã lấy đi. Trần Mặc Nhiễm không còn đồ chơi nữa, cơ thể hiếu động không chịu ngồi yên lại chạy khắp nơi.
Cô gái trẻ tìm được niềm hứng thú mới, đó là ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn ốc sên ở góc tường lề mề bò qua bò lại.
"Cô ấy cần làm việc, có lẽ em nên thông cảm một chút." Tiểu Mễ dùng thân phận tỷ tỷ mà khuyên nhủ.
Trần Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên, nói: "Em biết, nên em cũng không cãi cọ với chị ấy, chỉ là cằn nhằn một chút thôi. Cằn nhằn xong vẫn ở đây đợi chị ấy trở lại mà."
"Theo sự quan sát của tôi, Liễu Hạ Niên là một cô gái tốt quá mức tưởng tượng, nếu không Mộc Vị Ương sẽ không yêu cô ấy nhiều năm như vậy." Tiểu Mễ thuận miệng nói ra những lời này, quay đầu lại nhận được ánh mắt công kích hung ác độc địa của Trần Mặc Nhiễm, cho nên nàng phải thay đổi trọng tâm đề tài: "Nhưng mà Vị Ương đã tìm được hạnh phúc riêng của em ấy, cũng coi như là một kết thúc không tệ, bằng không sẽ giống như những chuyện viết trong tiểu thuyết vậy, cô giành tôi giật, cuối cùng chỉ là lưỡng bại câu thương."
Bây giờ Trần Mặc Nhiễm có thể chiếm lấy được vùng đất trù phú như Liễu Hạ Niên, thì đã phải trải qua những trận chiến tinh phong huyết vũ mới giành được thắng lợi. Cách mạng quả thực không dễ dàng, tuy quá trình là thống khổ, nhưng kết quả lại hạnh phúc. Chẳng qua phần lớn Trần Mặc Nhiễm nghĩ, đó là do bản thân mình may mắn.
Mộc Vị Ương yêu Liễu Hạ Niên, Trần Mặc Nhiễm có thể nhìn thấy thanh thanh sở sở. Lúc biết Mộc Vị Ương có người yêu, có một cuộc sống ổn định, trong lòng nàng mới thở phào một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm được rồi.
Trần Mặc Nhiễm không sợ Mộc Vị Ương giành giật với mình, mà chỉ sợ Mộc Vị Ương vẫn chiếm một vị trí giữa hai người.
Cho dù Mộc Vị Ương chưa làm gì quá đáng, nhưng chỉ cần người này còn tồn tại, Trần Mặc Nhiễm vẫn không thể an tâm.
Trần Mặc Nhiễm nghĩ bản thân không xứng với Liễu Hạ Niên, Mộc Vị Ương mới là ứng cử viên thích hợp.
Có lẽ một nữ nhân như Mộc Vị Ương mới thích hợp.
Trần Mặc Nhiễm hồi lâu không nói gì, tiểu Mễ thấy vẻ mặt của cô gái trẻ mười phần chán nản. Ngồi chồm hổm ở trong góc, hai mắt trừng to thật lớn, ánh mắt lờ mờ không chút thần thái, trước mặt còn có một con ốc sên chậm chạp bò qua, có lẽ nàng cũng sắp biến thành một con ốc sên mất rồi.
Tiểu Mễ cũng ngồi xổm xuống với Trần Mặc Nhiễm, hỏi: "Lúc hẹn hò không có cô ấy, em thấy khó chịu lắm sao?"
"Tiểu Mễ, có bao giờ lúc chị đang yêu thì lại thấy động tâm với một người khác chưa?" Trần Mặc Nhiễm tự nhiên bật ra một câu hỏi không liên quan gì cả.
Vấn đề này được hỏi ra vô cùng trực tiếp, tiểu Mễ lúc đầu còn phản ứng không kịp, đợi đáy lòng suy nghĩ ra đáp án thích hợp, mới trả lời: "Có chút xao động với ai đó không phải là chuyện quan trọng, trọng yếu nhất là, sau khi em cảm thấy động tâm sẽ làm gì? Nếu nói vĩnh viễn tâm như chỉ thủy là không thể, giống như em ở trên đường nhìn thấy một đôi giày đẹp, ánh mắt đầu tiên khẳng định sẽ thích nó. Thế nhưng nếu em biết bản thân mình không cần, chỉ cần chống lại một giây rung động đó, quay đầu lại thì rất nhanh sẽ quên mất cảm giác đó thôi." Nói xong, tiểu Mễ nhíu mày, hỏi Trần Mặc Nhiễm: "Em hỏi câu này ý là muốn nói em đang ngoại tình hả?"
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu như trống bỏi, nói: "Em chỉ nghĩ a. Một năm em với Liễu Hạ Niên có thể bảo trì sự ngọt ngào lãng mạn, nhưng qua hai năm, ba năm..."
"Em là cô ngốc a!" Tiểu Mễ gõ trán nàng một cái. "Ăn no dư mỡ lại bắt đầu nghĩ chuyện vớ vẩn."
"Đúng. Chị nói cũng đúng." Trần Mặc Nhiễm thở dài, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu như tiểu Mễ, tại sao đánh người sức lực lại mạnh như vậy, chỗ bị đánh hình như đang bị đau.
Trần Mặc Nhiễm nhìn ốc sên bò đã rồi, đứng phắt dậy, gương mặt tiểu Mễ ở trước mắt nhoáng lên một cái, ngay sau đó lập tức bị cảm giác choáng váng chiếm cứ, thân thể lắc lư, cũng may có người ở một bên giúp cô gái trẻ đứng vững.
"Đầu hoài tống bão (*)?" Liễu Hạ Niên hỏi.
Trông thấy khuôn mặt của người đang giúp mình, cảm giác choáng váng của Trần Mặc Nhiễm càng cao. Nàng ngồi dưới nắng lâu quá nên đầu thiếu dưỡng khí, sau khi thấy Liễu Hạ Niên, bệnh tình hình như càng thêm nghiêm trọng.
"Chị về trễ quá." Trần Mặc Nhiễm oán giận.
Thấy vẻ mặt đúng chuẩn oán phụ của Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên buộc phải nghĩ mình cứ như