Edit: Lune
"Con chọn chỗ ở giỏi đấy." Tiếu Chí Đồng nói cực ký có thâm ý.
Ngụy Tô Thận gật đầu, vẻ mặt vẫn không cảm xúc như cũ: "Nhà tuy không lớn nhưng tình cảm giữa mọi người đều rất tốt."
Tiếu Tuấn đi cuối nghe hắn nói lập tức ngẩng đầu lên.
Y càng ngày càng không hiểu nổi người anh này của mình nữa, những lời kia nghe qua thì không thấy gì lạ nhưng nếu nghe kỹ lại cảm thấy cực kỳ mỉa mai.
Chất lượng nước ở đây không tốt lắm, nước lã sau khi đun lên vẫn có vị mằn mặn.
Vị giác của Tiếu Chí Đồng rất nhạy bén, ông cầm cốc nước đưa lên miệng sau đó lại đặt xuống.
"Lúc trước đuổi con ra khỏi nhà họ Tiếu là do tư chất không đủ." Tiếu Chí Đồng nhìn lướt qua con gà trống: "Nếu giờ đã có linh sủng, con có thể quay về nhà họ Tiếu lần nữa."
Lời nói không hề khách khí, giọng điệu rất lạnh lùng, cũng không vì Ngụy Tô Thận có linh sủng mà nói giảm nói tránh đi chút nào.
Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Nơi này rất tốt."
Tiếu Chí Đồng giống như đã sớm đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, ngay cả Tiếu Tuấn nghe xong cũng không hề ngạc nhiên.
Nếu hắn thẳng thắn đồng ý họ mới kinh ngạc ấy chứ.
Người trẻ tuổi ai mà không có khí phách của mình, trươc bị tuyệt tình đuổi ra khỏi nhà.
Giờ có lợi ích lại đến khuyên quay về, đương nhiên sẽ không đồng ý.
"Trong lòng con có oán hận cũng là chuyện bình thường." Tiếu Chí Đồng thản nhiên nói: "Nhưng chỉ có nhà họ Tiếu mới có thể cung cấp đầy đủ tài nguyên cho con được.
Cứ mạnh lên trước đã rồi sau này tính toán mấy chuyện đó cũng chưa muộn."
Khóe môi Ngụy Tô Thận cong lên, cười nhạt: "Đây là đang khuyên con lợi dụng xong nhà họ Tiếu thì đá bỏ?"
"Cũng không phải là không thể." Tiếu Chí Đồng nói tiếp: "Mối quan hệ giữa cá nhân và dòng họ vốn là lợi dụng lẫn nhau, tất nhiên đến lúc đó nhà họ Tiếu sẽ đưa ra quyền lợi và địa vị đủ để hấp dẫn con ở lại."
Ngụy Tô Thận không suy nghĩ, vẫn từ chối như cũ.
"Bản lĩnh của nhà họ Tiếu không hợp để con học."
Không hề có chút oán giận nào trong từng câu nói, giống như nó đang trần thuật lại đúng ự thật mà thôi.
Sắc mặt của Tiếu Chí Đồng dần trở nên lạnh lùng: "Những gì trước đây con học được chỉ là râu ria bên ngoài, cho nên con không đủ tư cách để đánh giá."
Ông có thể chấp nhận việc Tiếu Kỳ bất mãn với gia đình nhưng không thể chấp nhận được việc hắn nghi ngờ năng lực của nhà họ Tiếu.
Tinh ý thấy bố mình bắt đầu nổi bão, Tiếu Tuấn vô thức lùi về sau một bước, nhưng sau đó y thấy Ngụy Tô Thận vẫn đứng yên tại chỗ nên lập tức cảm thấy hơi mất mặt.
"Vậy thử thi xem." Ánh mắt Ngụy Tô Thận lạnh như băng: "Xem ai là người xử lý xong chuyện bất thường trong toà nhà này trước."
Tiếu Chí Đông chế nhạo: "Con muốn so với ta?"
Ngụy Tô Thận: "Không phải dùng nắm đấm."
Bàn về thực lực, giờ hắn còn chưa phải là đối thủ của Tiếu Chí Đồng.
"Mà là xem cách xử lý của ai vẹn toàn hơn."
"Vẹn toàn?"
Tiếu Chí Đồng lặp đi lặp lại từ này, mới nghe thì thấy rất ấu trĩ nhưng sau đó mơ hồ cảm thấy hơi thích thú.
Trận đánh cuộc cứ thế được thành lập.
Ngụy Tô Thận liếc mắt sang Tiếu Tuấn: "Cảm thấy đủ năng lực thì em cũng có thể tham gia."
Nói đến mức này, hơn nữa còn ở ngay trước mặt bố, ánh mắt của Tiếu Tuấn không tốt chút nào: "Hy vọng anh không hối hận."
Hiệu suất làm việc của người nhà họ Tiếu rất cao, vốn Tiếu Chí Đồng muốn mua hẳn một căn dưới tầng, nhưng ở đó toàn người già, bất kể ông đưa bao nhiêu tiền họ cũng không chịu rời đi.
Ngụy Tô Thận đưa ra một quyết định khá bất ngờ, đó là mời bọn họ đến nhà mình ở.
Hai phòng ngủ một phòng khách, thừa sức chứa được ba người.
Vì tất cả đều dựa vào khả năng của mình nên tất nhiên họ sẽ không chia sẻ thông tin với nhau.
Ngụy Tô Thận chủ yếu hoạt động vào ban ngày, Tiếu Chí Đồng cùng Tiếu Tuấn lại thiên về ban đêm.
3 giờ 30 phút sáng.
Khi Tiếu Chí Đồng trở về, Tiếu Tuấn đã ngủ, còn Ngụy Tô Thận đang khồi khoanh chân dưới sàn nhà cạnh cửa sổ, xung quanh đều là những đốm sáng màu xanh dày đặc.
Ánh mắt của Tiếu Chí Đồng trở nên cực kỳ sắc bén - Kia là sinh lực.
Nhà họ Tiếu cũng có một thuật trị liệu được truyền lại nhưng không cao cấp như thế.
Những đốm sáng giống như có sinh mạng của riêng mình, chúng hoạt bát nhảy qua nhảy một lúc, đến khi chơi đủ rồi mới quay về cơ thể Ngụy Tô Thận.
Ngay sau đó, Ngụy Tô Thận từ từ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt có thể xuyên thấu mọi thứ của Tiếu Chí Đồng.
"Con học thuật trị liệu ở đâu?"
Ngụy Tô Thận không trả lời, gà trống bên cạnh kêu nhỏ hai tiếng nhìn ông, trong mắt tỏ ra cợt nhả.
Ảo diệu chính là Ngụy Tô Thận lại cúi đầu xuống giống như đang nói chuyện với con gà trống kia.
"Nó hỏi ngài có muốn học không?"
Lúc sau, Ngụy Tô Thận ngẩng đầu lên hỏi ông.
Tiếu Chí Đồng: "Nếu ta nói muốn..."
"Cầu xin nó."
Con gà trống ngẩng đầu lên, ra hiệu cực kỳ dứt khoát: Phải quỳ xuống cầu xin.
"......"
Đề tài kết thúc trong một ý định giết gà.
Theo lời kể của cậu bé, mẹ cậu vốn ở nhà nội trợ, nhưng gần đây đã tìm được một công việc nên đôi khi còn phải làm thêm ca đêm, rất vất vả.
Hôm nay đúng dịp cuối tuần, Ngụy Tô Thận đang chải lông cho gà bỗng thấy cậu bé chủ động đến tìm, cậu cười rộ lên làm lộ hai bên má lúm đồng tiền, ngọt ngào nói: "Tối nay anh đến nhà em ăn cơm nhé?"
Ngụy Tô Thận nhìn qua tờ lịch thấy còn ba ngày nữa mới hết bảy ngày nên lịch sự từ chối.
Cậu bé thất vọng nói: "Thôi nào, hôm nay bố em xuống bếp đó, ông ấy nấu ăn ngon lắm."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận rất nhạt nhưng ánh sáng trong mắt lại ấm áp như mùa xuân, hắn xoa đầu cậu bé, dịu dàng trả lời: "Được rồi."
Cậu bé vui vẻ ra về.
Rõ ràng là một cảnh tượng ngọt ngào ấm áp nhưng Phương Sam nhìn vào lại thấy lạnh cả sống lưng
Từ góc độ của cậu, có thể thấy rõ ý cười trong đáy mắt Ngụy Tô Thận, cái cảm giác lạnh lẽo toát ra từ trong xương kia làm cho người khác vô thức muốn tránh xa.
Mang quà là nghi thức cơ bản khi đến thăm nhà người khác.
Nhưng Ngụy Tô Thận lại không chuẩn bị gì cả.
Dù sao cũng là hồng môn yến, mang quà đến chỉ tổ lãng phí.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Phương Sam ngậm một cái giỏ bay đến.
Ngụy Tô Thận cầm lấy mới phát hiện bên trong có một tá trứng gà chất lượng cao.
Tiếng chuông cửa vang lên không lâu, cậu bé hưng phấn chạy ra ngoài, đến khi nhìn thấy Ngụy Tô Thận thì vô thức há to miệng.
Một đứa trẻ ở tuổi này đã hiểu sơ sơ về đẹp và xấu, dù không quá mãnh liệt nhưng cậu bé cũng biết Ngụy Tô Thận thuộc về kiểu người có vẻ ngoài rất ưa nhìn và xinh đẹp.
Ở góc độ xã hội hiện đại, nó có lẽ thuộc về cái đẹp ngoài tầm với.
Một chàng trai cao lớn, vô cùng đẹp trai như vậy cầm theo một giỏ trứng, bỗng làm người ta cảm thấy mộc mạc gần gũi hơn nhiều.
Mẹ của cậu bé nghe thấy tiếng động nhanh chóng bước tới, cười nói: "Khách sáo quá."
Trong phòng bếp có thể nhìn thấy một bóng dáng đang