Edit: Lune
Cố Cẩm Miên vẫn đang ngẩng đầu nhìn Ân Mạc Thù, thời gian hơi lâu cộng thêm nhìn cảnh đẹp gần như vậy nên cậu bất giác mà... nuốt nước miếng.
Bầu không khí bỗng trở nên hầm hập như hơi nóng trên chảo dầu.
Lưu Manh Manh: "!!!"
Mọi người vốn đã rất phấn khích, sau khi thấy cảnh tượng này, tất cả lại càng sôi sùng sục.
Ánh mắt của bọn họ bỗng mờ ám một cách đáng sợ.
Cố Cẩm Miên: "...!"
Chờ chút, không như mọi người nghĩ đâu.
Không phải cậu thèm khát đến mức nuốt nước miếng đâu!
Hơn nữa cậu cũng đâu hôn hay cắn gì!!!
Bị nhìn mờ ám như vậy, tai Cố Cẩm Miên lập tức đỏ bừng.
Cậu muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt phấn khích của họ, cùng nụ cười xen lẫn vẻ thèm thuồng trong mắt vài cô gái, Cố Cẩm Miên bỗng ngừng lại trong giây lát.
Bé con đang giúp cậu đó, cảnh này lên sàn xong làm gì còn ai không tin họ nữa?
Bé con nhà mình quá đỉnh.
Ân Mạc Thù chỉ kéo hở một chút rồi nhanh chóng thả tay ra, cổ áo lại trở về chỗ cũ, nhưng bởi động tác kéo ra vừa rồi nên cổ áo hơi lỏng, hầu kết thấp thoáng xuất hiện khi hắn nói chuyện, tựa như vết đỏ kia, trượt lên trượt xuống nhìn mờ ám vô cùng.
Đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, nhìn về phía Quý Nam, ý cười trên khóe miệng nhàn nhạt tràn ra, càng thêm chói mắt, giọng điệu còn hơi hung hãn, "Chủ tịch Quý, chắc anh không biết sở thích này của cậu ấy nhỉ?"
Lưu Manh Manh: "!!!"
Lại vỗ lên đùi cái nữa.
Bởi vì câu nói này của hắn mà bầu không khí tại hiện trường lập tức bùng cháy trở lại.
Bọn họ lúc thì nhìn Cố Cẩm Miên đang ngây người, lúc lại nhìn về phía Ân Mạc Thù đang tuyên bố chủ quyền, xong lại nhìn sắc mặt Quý Nam ngày càng khó coi.
Hấp dẫn hơn cả xem phim.
Quý Nam rất muốn phủ nhận, lý trí của gã khó khăn lắm mới ngăn được cơn xúc động này, gã tự nhủ rằng đây là điều tốt nhất... nhưng gã lại không cảm thấy thoải mái chút nào, cực kỳ khó chịu.
"Cho nên, cậu ấy đối với anh chẳng qua cũng chỉ như thích một người anh trai mà thôi, nhưng anh lại không làm tốt nghĩa vụ của một người anh, hết lần này đến lần khác mặc kệ cho người ta bắt nạt cậu ấy." Ân Mạc Thù nói tiếp.
Lưu Manh Manh: "!!!"
Đây là tuyên bố chủ quyền xong rồi lên tiếng bất bình thay cho Tiểu Miên Miên phải không? Ra mặt thay cậu để hạ thấp tình địch phải không!?
Ngay khi Ân Mạc Thù nói với Quý Nam rằng gã không biết sở thích của Cố Cẩm Miên, cậu nghĩ vở kịch đến đây đã quá đủ và đạt được hiệu quả như mong muốn rồi.
Nhưng không ngờ Ân Mạc Thù vẫn tiếp tục.
Còn nói cậu bị người ta bắt nạt.
Thực tế thì cậu có bị bắt nạt đâu... phải không?
Khả năng quản lý biểu cảm trên khuôn mặt của Quý Nam sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Mọi người đang xem đến đoạn cảm xúc dâng trào bỗng thấy Ân Mạc Thù ngồi xổm xuống trước mặt Cố Cẩm Miên, những ngón tay xinh đẹp mảnh mai của hắn giữ chặt lấy cổ chân của "em bé bị bắt nạt".
A... Vừa rồi Cố Cẩm Miên còn kêu anh ơi chân em đau mà.
Giờ chắc hết đau rồi nhỉ.
Ngay lúc cổ chân của Cố Cẩm Miên bị Ân Mạc Thù giữ lấy, không hiểu sao cậu lại có cảm giác như bị khinh nhờn.
Ân Mạc Thù không nên như vậy.
Cậu lúng túng khẽ nhúc nhích cổ chân.
Ân Mạc Thù đột nhiên dùng sức bóp chặt cổ chân của cậu, tựa như một lời cảnh cáo, cảm giác nhức nhối khi đá người ban nãy bỗng biến mất, Cố Cẩm Miên nhất thời không dám động đậy gì nữa.
Ân Mạc Thù vén ống quần của cậu lên, xoa nhẹ cẳng chân cậu, thấy không bị sao lại đưa tay về chỗ cũ.
Hở?
Trở lại cổ chân làm gì?
Những người đang chú ý đến họ cảm thấy khó hiểu bèn nhìn theo.
Trên cổ chân gầy guộc của Cố Cẩm Miên có một vòng tròn màu đỏ lằn rõ trên làn da trắng hồng, như thể mới bị ai đó dùng sức nắm chặt lấy vậy.
Có thể để lại dấu vết rõ ràng trên da như vậy... hẳn phải rất khỏe.
Không những khỏe mà còn phải dai sức nữa.
Nhìn kỹ mới thấy, bên trong mắt cá chân, nơi đầu ngón trỏ của Ân Mạc Thù đang để, có một nốt ruồi giống hệt với cái trên hầu kết của hắn.
Lưu Manh Manh: "!!!!!!"
Vỗ đùi nhiều giờ đau quá...
Cho tôi nghỉ chút với.
Hình ảnh tôi cũng có sẵn trong đầu rồi.
Riêng loại này tôi có thể viết tận 3000 chữ!!
Cố Cẩm Miên dùng tư thế nào để cắn lên hầu kết của Ân Mạc Thù.
Rồi Ân Mạc Thù siết chặt cổ chân của Cố Cẩm Miên lúc nào? Cầm bao lâu mới có thể tạo ra được một vệt tròn màu đỏ nét như thế kia.
A a a a a a a!
Phản ứng trong lòng cô hiện giờ đại diện cho tất cả mọi người.
Ở đây căn bản không thể chứa nổi bọn họ nữa!
Đạo diễn Lâm giật mình hoàn hồn, "Mọi người tan dần đi."
Ông tự mình đuổi người, vừa đuổi người vừa quay đầu hưng phấn nói với Ân Mạc Thù: "Các cậu nhanh lên, tôi ra ngoài chuẩn bị, tranh thủ vết cắn trên cổ vẫn còn để quay luôn một cảnh."
Cố Cẩm Miên: "..."
Bối rối xong bỗng thấy hơi mệt mỏi.
Có vẻ như không cần thiết phải giải thích rằng da của cậu rất dễ để lại vết nữa.
Cả người cậu ngây ngẩn, ngả ra sau.
Đúng lúc nhìn thấy Quý Nam đang nhìn chằm chằm vào Ân Mạc Thù rồi... nuốt nước miếng.
"???"
Chuông báo động trong đầu kêu ầm ĩ, Cố Cẩm Miên lập tức xù lông, "Quý Minh, chú nuốt nước miếng cái gì đấy!"
Quý Minh bị bắt quả tang nên hơi chột dạ, "Không phải vừa rồi cậu cũng nuốt nước miếng đấy à?"
"Chú giống tôi chắc!"
Mặc dù cả hai đều mang tiếng biếи ŧɦái, nhưng cậu coi Ân Mạc Thù như con của mình.
Mà Quý Minh - cái tên siêu cấp biếи ŧɦái này, hông phải chỉ sử dụng bạo lực ở mỗi khía cạnh đánh nhau đâu.
Cố Cẩm Miên hung hăng nhìn Quý Minh, tựa như con sói nhỏ lúc nào cũng có thể sẵn sàng liều mạng với kẻ khác, ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, "Quý Minh, tôi không nói đùa với chú đâu. Nếu chú dám đến gần Ân Mạc Thù nửa bước, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho chú."
Quý Minh sửng sốt trong giây lát.
Sau nhận thức muộn màng, gã mới phát hiện mình lại bị kinh sợ trước ánh mắt của Cố Cẩm Miên trong khoảnh khắc vừa rồi.
Hôm nay đúng là bị ma ám, đầu tiên là bị một thần tượng nhỏ tuổi nhìn mà căng thẳng đến nỗi nuốt nước miếng, sau đó lại bị Cố Cẩm Miên mắng cho không nói nên lời.
Mọi người ai cũng không ngờ được, chưa kịp ra khỏi cửa đã bị nhét thêm một đống cơm chó vào mồm.
Cậu ấy có giống ngài không? Tất nhiên là không rồi!
Cậu ấy là bạn trai nhỏ của người ta, đừng nói nuốt nước miếng trước mặt Ân Mạc Thù, kể cả cậu ấy có nuốt nước bọt của Ân Mạc Thù cũng được ấy chứ.
Nhưng Quý Minh lại tỏ ra thèm muốn với báu vật của cậu.
Lúc trước Cố Cẩm Miên mắng Quý Minh như thế nào.
Ân Mạc Thù quý giá như vậy, nếu làm hắn bị thương liệu kham nổi không hả?
Nếu đã coi người kia trở thành báu vật của mình, làm sao rồng nhỏ hung hãn có thể để cho người khác ngấp nghé báu vật của mình được chứ.
Quý Minh bị Quý Nam kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Cẩm Miên gạt đi vẻ mặt căng thẳng, quay sang nói với Ân Mạc Thù: "Ân Mạc Thù, anh đừng lo, em sẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề về chú ta."
Ân Mạc Thù thờ ơ nói: "Quên những gì tôi đã nói với cậu trong thang máy ngày hôm đó rồi à?"
Cố Cẩm Miên chớp mắt vài cái.
Sau đó miễn cưỡng nói lảng sang chuyện khác, "À... Ân Mạc Thù, vừa rồi anh diễn giống thật đó!"
Tuy đánh trống lảng hơi vụng về, nhưng đó lại là sự thật.
Ân Mạc