Edit: Lune
Chú thích:
- Trèo tường: chuyển sang làm fan người khác.
》❆《
Dáng vẻ Cố Cẩm Miên như mất hồn mất vía, đang định tắt điện thoại lại thấy có tin nhắn đến.
Ân Mạc Thù: "Đêm qua tôi nằm mơ."
Hả? Sao tự nhiên lại nhắc đến mơ? Nó thì có liên quan gì đến giấc mơ nhỉ.
Ân Mạc Thù: "Tôi mơ thấy mình đang sống trong một quyển sách."
Cố Cẩm Miên: "!!!"
Ân Mạc Thù: "Tôi là một nhân vật phụ bình thường trong sách, còn Bách Tâm Vũ là nhân vật chính của thế giới này."
Cố Cẩm Miên ngơ ngác há to miệng, nhất thời quên sạch tất cả cảm xúc ban nãy, chỉ còn mỗi khiếp sợ.
Ý... Đúng là Ân Mạc Thù có khác!
Chỉ là một vai phụ trong thế giới do tác giả tạo ra, vậy mà lại có thể nhìn thấu được bản chất của thế giới này.
Đây là phải xuất sắc đến mức nào!
Nhưng sao lại nghĩ mình chỉ là một vai phụ bình thường chứ.
Cố Cẩm Miên bị sốc trong giây lát, vừa vui mừng vừa tự hào, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng.
Cậu đang tự hỏi, liệu có còn khả năng nào khác hay không, ví dụ như bởi sự xuất hiện của cậu đã làm ảnh hưởng tới thế giới này theo cách nào đó chẳng hạn.
Và liệu ảnh hưởng này có phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được hay không.
Đúng lúc này, Ân Mạc Thù lại gửi tin nhắn tới.
Ân Mạc Thù: "Bách Tâm Vũ là nhân vật chính của thế giới này, là con trai của số mệnh và cũng là trụ cột của thế giới này."
Cố Cẩm Miên chớp mắt, cậu biết Ân Mạc Thù muốn nói gì?
Ân Mạc Thù: "Trong giấc mơ của tôi, kẻ thù của cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp。"
Cố Cẩm Miên sửng sốt, cho nên Ân Mạc Thù mới hỏi cậu vì sao lại nhằm vào Bách Tâm Vũ, là vì không muốn cậu trở thành kẻ thù với Bách Tâm Vũ ư?
Cố Cẩm Miên chợt thấy ấm áp cả cõi lòng.
Cậu mím môi, nhắn lại: "Em không sợ."
Ngay khi nhìn thấy ba chữ này, Ân Mạc Thù có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cậu hiện giờ. Hình ảnh con khỉ nhỏ cầm gậy kim cô đâm thủng bầu trời ở tòa nhà Cố thị lần đó lại xuất hiện trong tâm trí hắn.
Một giọt máu rơi xuống màn hình điện thoại.
Đỗ Bạch An lấy tiếp một miếng gạc khác, y không dám ấn lên đầu Ân Mạc Thù mà chỉ đưa cho hắn. Sau đó sốt ruột nói với tài xế: "Bác tài, lái nhanh lên chút."
"Đây là tốc độ nhanh nhất rồi, đừng giục!"
Ân Mạc Thù không chạm vào vết thương, hắn dùng gạc lau vết máu trên trán rồi để nó sang bên cạnh.
Hắn nói với Đỗ Bạch An, "Đừng lo, chỉ bị thương nhẹ thôi."
Rồi tiếp tục nhắn tin cho Cố Cẩm Miên.
Ân Mạc Thù: "Vậy có sợ biến mất không?"
Hắn thực sự muốn biết câu trả lời này.
"Đang nhập" bên kia kéo dài hồi lâu.
Cố Cẩm Miên cũng hơi rối rắm.
Thời điểm vừa đến, cậu không sợ.
Ở đây cậu không sợ gì hết, còn sẵn sàng đâm thủng bầu trời ấy chứ, nói không chừng tới lúc đó biến mất lại có thể quay về, cho nên có gì mà phải sợ.
Thế nhưng, giờ Cố Cẩm Miên lại hơi do dự.
Ân Mạc Thù: "Trong mơ, Bách Tâm Vũ là trụ cột của thế giới này, cả thế giới đều xoay xung quanh cậu ấy. Nếu Bách Tâm Vũ xảy ra chuyện, thế giới này có sụp đổ không? Liệu chúng ta có biến mất hay không?"
Cố Cẩm Miên ngây người.
Cũng không thể loại trừ khả năng này.
Cậu biến mất thì không sao, có khi còn có thể quay về thế giới thực, nhưng Ân Mạc Thù không thể, Thi Nghi không thể mà các anh của cậu cũng không thể. Bọn họ biến mất thì chính là thật sự biến mất hoàn toàn.
Điều Cố Cẩm Miên lo lắng ban nãy thoáng cái đã bị chọc thủng không lệch đi đâu được.
Cố Cẩm Miên: "Em không quan tâm cậu ta, không đánh cậu ta cũng không làm cậu ta bị thương."
Ân Mạc Thù: "Trong sách, nhân vật chính có thể chảy máu rơi nước mắt, nhưng không thể chịu quá nhiều uất ức."
Cố Cẩm Miên: "..."
Ân Mạc Thù nói xong lại trấn an một câu: "Chỉ là một giấc mơ mà thôi."
Cố Cẩm Miên lầm bầm hai tiếng, ngay cả câu chữ cũng mang theo oán hận cá nhân, "Hừ, nếu đúng là có quyển sách như vậy, chắc tác giả bị mù mới để cho tên ngốc Bách Tâm Vũ kia làm nhân vật chính mà không phải anh."
Ân Mạc Thù: "..."
Đỗ Bạch An phát hiện Ân Mạc Thù bị bạo lực mạng hay khi bị đá đập trúng trán cũng vẫn thờ ơ như không, vậy mà lúc này hắn lại nhíu chặt mày, như thể vừa phát hiện được vấn đề nghiêm trọng nào đó.
Đỗ Bạch An an ủi: "Chắc sẽ không để lại sẹo đâu."
"Ừm." Ân Mạc Thù đáp một tiếng, nhưng nhìn vẫn có vẻ không thoải mái như cũ.
Mí mắt mỏng của hắn căng ra, khóe miệng mím thẳng, bỗng hỏi Đỗ Bạch An: "Cậu đọc tiểu thuyết bao giờ chưa?"
"Rồi chứ." Không nói đến những thứ khác, bộ phim sắp tới y tham gia được chuyển thể từ tiểu thuyết, cho nên y đã đọc đi đọc lại nguyên tác không biết bao nhiêu lần rồi.
"Nếu nhân vật cậu thích bị ngược đãi nhiều lần, vậy cậu có ghét tác giả không?"
"Hả?" Đỗ Bạch An không ngờ hắn lại hỏi một câu như vậy, suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời: "Ghét vô cùng thì chưa đến mức, tác giả viết như vậy hẳn trước đó đã có cân nhắc riêng của mình rồi, nhưng tôi vẫn sẽ tức giận cùng oán trách chút chút."
"Ừm." Ân Mạc Thù không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay vẫn đang suy nghĩ về nó, hắn duỗi thẳng một chân về phía trước rồi ngả lưng vào ghế.
Lòng bàn tay rộng lớn của hắn áp vào miếng gạc quấn vết thương trên trán, miếng gạc trắng tinh đã bị máu tươi thấm ướt từ lâu, hai giọt máu theo nhau trượt xuống chạm vào đầu mày đen tuyền sắc bén của hắn.
Đỗ Bạch An nhìn mà không hiểu hắn định làm gì, nhưng y rất ấn tượng trước sự bình tĩnh của hắn.
Đỗ Bạch An và Ân Mạc Thù được Thi Nghi mời tới tham gia dạ tiệc thời trang của bà.
Đạo diễn Lâm vừa nghe là Thi Nghi mời, hào phóng cho bọn họ nghỉ hai ngày.
Loại hành trình này sẽ không công khai cho fan, nhưng không biết sao lại bị lộ ra bên ngoài.
Lúc bọn họ đến thành phố S, chính là thời điểm fan trên mạng đang gây ồn ào dữ dội nhất, thậm chí còn có fan cuồng lái xe bám theo họ. Ngay khi họ vừa xuống xe, đã cầm đá ném tới tấp về phía Ân Mạc Thù.
Một viên đá sắc nhọn đúng lúc đập ngay vào trán phải của hắn.
Nhìn lượng máu chảy ra, rất có thể sẽ để lại sẹo.
Bọn họ là nghệ sĩ, phải dùng mặt kiếm cơm, bộ phim họ đang quay sẽ có thể vì vậy mà không tiếp tục được, thậm chí còn có ảnh hưởng rất lớn đối với sau này.
Vậy mà hắn lại không hề lo lắng.
Đỗ Bạch An ngưỡng mộ nhìn hắn... đột nhiên trợn to hai mắt.
Ân Mạc Thù hơi cúi đầu, dùng tay ấn mạnh miếng gạc, ép chặt nó vào vết thương, làm chảy ra biết bao nhiêu máu, chảy qua đuôi mắt phải rồi nhỏ xuống áo sơ mi của hắn.
Đỗ Bạch An ngây người, một câu cũng không nhả ra nổi.
"Tới bệnh viện!"
"Hả? Được rồi."
...
Đỗ Bạch An luống cuống tay chân mở cửa xe, muốn sang bên mở cửa cho Ân Mạc Thù.
Đến lúc y vòng qua, Ân Mạc Thù cũng đã xuống xe rồi. Một tay hắn che miệng vết thương, tuy không ngăn nổi máu chảy xuống cằm, tay còn lại lấy chứng minh thư ra đưa cho Đỗ Bạch An, cười nói: "Làm phiền cậu rồi."
Đỗ Bạch An lại sững sờ trong giây lát, sau đó vội vàng đi làm thủ tục cho hắn.
Cố Cẩm Miên biết chuyện Ân Mạc Thù bị thương ngay lúc bọn họ vừa đến bệnh viện, khi ấy cậu mới nói chuyện với Ân Mạc Thù xong thì Thi Nghi vội vàng lên phòng nói cho cậu biết.
Thi Nghi mời Ân Mạc Thù cùng hai người trong nhóm của hắn đến tham gia dạ tiệc của bà, vì muốn cho Cố Cẩm Miên một niềm vui bất ngờ nên không nói cho cậu biết, cũng dặn cả Ân Mạc Thù giữ bí mật.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Kinh hỉ trở thành kinh hãi.
Cố Cẩm Miên nghe xong đúng là sợ mất cả hồn.
Cậu vội vã lên xe, cẩn thận nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, nhưng không thấy có đoạn nào Ân Mạc Thù bị fan ném đá vào mặt cả.
Nỗi bất an trong lòng cậu lại dấy lên lần nữa.
Khi Cố Cẩm Miên đến nơi, bác sĩ đã xử lý vết thương đơn giản cho Ân Mạc Thù, nhìn qua không đáng sợ lắm nhưng mấy vết máu dính trên áo sơ mi của hắn vẫn khiến mắt Cố Cẩm Miên đỏ hoe.
Đây là khuôn mặt hoàn mỹ trong lòng cậu.
Đây là khuôn mặt của nghệ sĩ.
Nếu nó bị hủy hoại thì tương lai của Ân Mạc Thù cũng sẽ bị hủy hoại.
Ngay