Khi Em Thổi Tắt Ngọn Nến Sinh Nhật

Chương 1


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hanh

Beta: Cánh Cụt Biết Bay

**********

Ngày 6 tháng 12 năm 2021.

Cho đến tận sau này, rất nhiều lời "Tôi thật sự rất thích cậu ấy" đều trở thành "Hóa ra tôi từng thích cậu ấy".

- ----

Khi Hoàng Anh Dã đang đếm ngược chờ tới giờ tan tầm, cô vô tình lướt trúng một chủ đề nổi bật trên mạng: #Những khoảnh khắc thầm mến đến rung động của thời học sinh#.

Ấn vào đọc câu trả lời của cộng đồng mạng, sau đó cô cũng gửi bình luận:

"Thầm mến là có thể nhận ra hình bóng của cậu giữa đám đông ngay từ cái nhìn đầu tiên, từng vì cậu mà bước chậm rồi dừng chân nơi hành lang, lơ đãng liếc nhìn khi đi ngang lớp cậu. Đó đều là những khoảnh khắc tôi đã từng rung động vì cậu."

Điều Hoàng Anh Dã không ngờ là câu trả lời này khiến chiếc điện thoại trong túi cô rung lên đứt quãng báo có tin mới trên đường ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Khi mở ra nhìn, trong câu trả lời của cô dưới weibo kia có một vài cư dân mạng rất cảm động kể lại khoảnh khắc thầm mến đến rung động của bản thân.

Cũng có vài người tò mò hỏi cô rằng, nỗi thầm mến ấy có kết quả không?

Câu hỏi này khiến Hoàng Anh Dã thoáng ngẩn ngơ.

Cô ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ. Giờ này, ánh đèn nê-ông tựa ngọn lửa xanh đỏ chiếu rọi từng dãy nhà san sát nhau trong thành phố, lạnh lẽo như một rừng thép.

Ngay trong chớp mắt tàu điện ngầm xé gió lao đi.

Hoàng Anh Dã cũng nhớ lại mùa hè mà cô từng mơ về rất nhiều lần, cô và cậu thiếu niên mình thích cùng ngồi trong lớp học. Chiếc quạt trần cũ kỹ trên đỉnh đầu quay ù ù mệt nhọc, mưa phùn lất phất như sương mờ ngoài cửa sổ. Trong sương mờ, dãy kiến trúc màu xám của trường học như lửng lơ giữa không trung, xung quanh lặng yên như thể cả thế giới chỉ còn cô và cậu thiếu niên kia ở đó.

- ----

Thuở đầu khi nỗi thầm mến ấy mới chớm nở, phải kể từ cơn mưa mùa hạ năm 2010 ở Giang Thành.

Trong trí nhớ của Hoàng Anh Dã, ngày hè của Giang Thành mãi mãi chìm trong mùa mưa bất tận. Vốn tưởng rằng "ngày hôm ấy" chẳng qua cũng chỉ là một ngày khiến người ta phiền chán giữa mùa mưa ẩm ướt, cô phải đến trường mới để tham gia kỳ thi xếp lớp mỹ thuật trước học kỳ một lớp 10.

Vì trời mưa, dẫn đến giao thông trở nên bất tiện khiến cô đến muộn giờ thi.

Hoàng Anh Dã cầm theo dụng cụ vẽ tranh, lưng đeo giá vẽ vội chạy vào tòa nhà nghệ thuật - thể dục thể thao trong trường. Mỗi khi bước lên từng bậc thang, những dấu giày dính mưa của cô sẽ in lại một dấu chân trên bề mặt.

Đến tầng ba, sau khi đi qua hành lang dài, cô đẩy cửa sau vào phòng thi, định tìm đại một chỗ trống rồi ngồi xuống luôn.

BẠN CŨNG SẼ THÍCH



A lie in church PUBLISHED bởi xona2o18

A lie in church. PUBLISHED

23.8M148K

SAMPLE Highest rank[#1 in Billionaire] [#1 in youngadult] [#1 in NewAdult] [#1 in Fiction] STA...



The Alphas Trap bởi mizpanda

The Alpha"s Trap

15.7M436K

Warning: Feels, Violence and sexual content Advised Age: 15 + Maisie Ashford is thankful that her older brother is becoming Alpha. She"d rather not have the responsibili...



Marked by the Alpha bởi zabellerain

Marked by the Alpha

37.6M1.1M

"You are mine," He murmured across my skin. He inhaled my scent deeply and kissed the mark he gave me. I shuddered as he lightly nipped it. "Danny, you ar...



Of A Certain Age bởi KorrynAnderson

Of A Certain Age

234K10.5K

When Americans turn 20, they become immortal- if they can afford it. Ilana is ready for her birthday so that she can become immortal and enjoy a world where there"s no...



The Boyfriend App bởi phenomenalpen

The Boyfriend App

1.3M47.1K

*Wattys 2018 Winner / Hidden Gems* CREATE YOUR OWN MR. RIGHT Weeks before Valentine"s, seventeen-year-old Kate Lapuz goes through her first ever breakup, but soon she...



Fight For Her bởi Liz_Plum

Paid Stories BadgePaid Story

Fight For Her

14.2M687K

Fight For Her is now published as a Wattpad Book! As a Wattpad reader, you can access both the Original Edition and Books Edition upon purchase. Scarlet has it all-statu...



Seduced Kylo Ren bởi alinaskywalker

Seduced ➢ Kylo Ren

5.5M156K

ʜɪɢʜᴇꜱᴛ ʀᴀɴᴋɪɴɢꜱ ꜱᴏ ꜰᴀʀ: #1 ɪɴ ꜱᴛᴀʀ ᴡᴀʀꜱ (2017) #1 ɪɴ ᴋʏʟᴏ (2021) #13 ɪɴ ꜰᴀɴꜰɪᴄᴛɪᴏɴ (2017) (???????????? ???? ???????????????????????? ???????? ???????? ???????????????????????? ???????????????????? ????????.????????????) ????????????...

Khi cô cúi xuống định nhấc chiếc ghế đẩu còn dư lại trên sàn nhà, một bàn tay trắng trẻo với khớp xương rõ ràng đưa tới trước mặt Hoàng Anh Dã. Ngón tay thon dài xinh đẹp cầm một túi khăn giấy ra hiệu cho cô:

"Trên ghế có rất nhiều bụi than chì, lau qua đi."

Là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, rất êm tai.

Hoàng Anh Dã ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, chợt bắt gặp một đôi mắt sáng ngời của người con trai.

Lúc này, người con trai trước mặt sẽ không thể ngờ rằng, trong vài giây ngắn ngủi khi ánh mắt họ chạm nhau, Hoàng Anh Dã đã phát hiện ra một nốt ruồi đen dưới đuôi mắt trái của cậu, cũng cảm nhận được trái tim mình như làn nước bị đun nóng đang bắt đầu sôi ùng ục.

Cô nhận lấy khăn tay, cong môi nói với người ấy:

"Cảm ơn."

Dường như ánh mắt chàng trai nhìn cô hơi sững sờ, sau đó đã nhanh chóng đảo sang chỗ khác.

Trong phần thi sau đó, Hoàng Anh Dã vì rung động trong lòng mà mất tập trung một cách vô cớ, cô không nhịn được, nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú.

Hoàng Anh Dã vẫn luôn nhớ ngày hôm đó, Tưởng Diễn Kiều mặc một chiếc áo phông màu xám, phần cổ lộ ra ngoài cổ áo có một sợi dây dù đỏ làm nổi bật làn da trắng bóc của cậu.

Động tác cúi đầu vẽ tranh của cậu rất thoải mái, dáng người trông có vẻ rất cao, đôi chân dài trong chiếc quần thể thao màu đen duỗi dài trên sàn khiến người ta cảm thấy cậu không hề bị trói buộc chút nào.

Trong căn phòng thiếu sáng vì thời tiết mưa gió này, thiếu niên trong mắt cô cứ như tự mang theo tia sáng chói mắt, khiến cô không thể phớt lờ.

Sau này cô đã từng cảm thán, có lẽ rung động thuở thiếu thời đúng là vừa không sao nói rõ được lại vừa đơn giản như vậy, chỉ vì phát hiện nốt ruồi lệ ở đuôi mắt cậu mà bỗng có cảm tình.

Có lẽ người con trai ấy cũng phát hiện cô hay lén nhìn mình trong giờ thi nên nộp bài xong, trước khi bước ra khỏi cửa, cậu quay đầu thoáng nhìn về phía cô.

Khi thi xong rồi bước ra khỏi phòng thi, cô lại gặp cậu ở hành lang. Vào lúc Hoàng Anh Dã ra vẻ bình tĩnh đi qua người cậu, cô bị gọi lại.

Người gọi cô là một bạn nam khác đứng cạnh cậu, bạn nam kia cười ngại ngùng với cô, bước lên tự giới thiệu.

"Tớ tên là Phương Tống."

"Tớ muốn làm quen với cậu, nên không biết cậu có thể cho tớ số điện thoại của cậu không?"

Không phải cậu ấy, Hoàng Anh Dã thấy hơi thất vọng, nhưng theo phép lịch sự, cô vẫn cho bạn nam kia số điện thoại của mình. Sau đó cô nhìn cậu bị người tên Phương Tống kia huých vai, hai người lướt qua cô bước về phía cầu thang.

Phương Tống còn quay đầu lại cười toe toét nói câu hẹn gặp lại, còn cậu thì không.

Hóa ra thiếu niên nhìn cô bằng ánh nhìn kia, có lẽ là vì bạn bè mình thôi.

- ----

Lần kiểm tra phân lớp này không để cô được học cùng lớp với chàng trai khiến cô rung động ngày hôm ấy, nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới việc Hoàng Anh Dã nghe được tên cậu từ những bạn nữ khác.

Sau khai giảng, Hoàng Anh Dã dần quen thân với mấy bạn nữ trong lớp, tan học hẹn nhau ra quầy mua đồ ăn vặt.

Lại gặp cậu ở cửa hàng đồ ăn vặt.

Hình như mấy bạn học nam vừa chơi bóng xong, vẫn còn đang mặc áo thể thao trắng và quần đùi đen, khuỷu tay phải kẹp một quả bóng rổ, tay trái cầm một bình nước khoáng ngẩng đầu uống.

Mấy bạn nữ bên cạnh cô cũng chú ý tới cậu, chụm đầu khe khẽ thảo luận:

"Cậu ấy tên là Tưởng Diễn Kiều."

"Các cậu biết nhau à?"

"Đúng vậy, bọn tớ đều học lên từ cấp hai."

"Mau kể về cậu ấy đi!"

"Hình như cậu ấy đã có bạn gái đang học múa, vẫn đang theo đuổi cậu ấy."

"Vậy à..."

Mấy cô gái nghe nói có lẽ cậu đã có bạn gái xong thì im lặng.

Hoàng Anh Dã ở bên cạnh nhìn như đang nghiêm túc tìm đồ ăn trên kệ hàng đã ghi nhớ tên của cậu rồi.

Tưởng Diễn Kiều ở lớp 10-3, cô ở lớp 10-5.

Có đôi khi Hoàng Anh Dã sẽ nhìn thấy cậu và những bạn nam khác tựa vào lan can nói chuyện lúc đi qua hành lang phòng học của họ vào giờ nghỉ, bạn nam tên Phương Tống cũng ở đó, thấy cô đi qua còn chủ động cười chào hỏi cô.

Vì sự chủ động của Phương Tuấn nên Tưởng Diễn Kiều cũng khá quen mặt cô. Khi gặp cô trong trường, thỉnh thoảng cậu cũng gật đầu với Hoàng Anh Dã, nhưng tất cả cử chỉ đều hời hợt.

Trong lớp, Hoàng Anh Dã thuộc loại con gái luôn trầm lặng, tính cách không hướng ngoại cũng thường không chủ động.

Mặc dù cũng có bạn học khen ngoại hình cô không tệ, nhưng bầu không khí những năm cấp hai không quá tươi đẹp trước đây đã tạo nên tính cách mẫn cảm dễ tổn thương của Hoàng Anh Dã, khiến cô không thể hòa nhập với những cuộc trò chuyện với bạn cùng lớp. Trừ một hai người bạn hợp cạ nhau, cô không có nhiều bạn thân khác.

Bởi vậy cô không thể biến tình cảm trong lòng thành hành động, mạnh dạn theo đuổi, cô chỉ có thể âm thầm biến sự yêu thích này thành thầm mến.

- ----

Mãi cho đến trước khi học kỳ lớp 10 kết thúc, thầy cô treo hết mấy bài kiểm tra cuối kỳ xuất sắc toàn khối của môn chuyên ở hành lang để các học sinh cùng nhau đánh giá và học hỏi.

Cảm giác về màu trong màu nước của Hoàng Anh Dã khá tốt, bài thi của cô cũng được thầy cô treo lên.

Bạn bè ngắm tranh ở hành lang rất đông, trước bức tranh của cô cũng có các bạn học vây quanh thảo luận:

"Tớ thấy bố cục bức tranh này cũng bình thường thôi."

"Phối hợp giữa mảng hình và nền cũng không tốt."

"Tranh này mà cũng cho điểm cao được à?"

"Cho điểm cao quá!"

Cô đứng một bên nghe được, đang định lấy hết can đảm bước lên thảo luận kĩ thuật vẽ tranh với mấy cô gái này.

"Sắc độ của bức màu nước này rất hài hòa, ấm lạnh bổ trợ cho nhau, chi tiết chủ thể cũng được khắc họa rất tốt."

"Điểm cao là chuyện bình thường."

Người đột nhiên lên tiếng chính là Tưởng Diễn Kiều, vừa nghe là cô nhận ra giọng của cậu ngay.

Tưởng Diễn Kiều vòng qua mấy bạn học kia đến cạnh cô. Được cậu công nhận, Hoàng Anh Dã cảm thấy lòng mình như hiện cầu vồng, đánh giá của những người khác sẽ không thể đả kích tới lòng tự tin của cô được nữa.

Cô kìm lại tiếng tim đập thình thịch và niềm vui trong lòng, nhỏ giọng nói với Tưởng Diễn Kiều: "Cảm ơn."

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi như hơi cong lên: "Vẽ không tệ."

Tưởng Diễn Kiều biết bức tranh trước mắt là của cô, bởi dưới góc phải có ghi tên của cô.

Mấy bạn nam và nữ kia ngượng ngùng cười trừ rồi tản đi, đúng lúc cô muốn nắm lấy cơ hội trò chuyện với Tưởng Diễn Kiều thì Phương Tống lại chạy tới, huých vai Tưởng Diễn Kiều hỏi họ đang nói chuyện gì.

"Không có gì, trùng hợp gặp nhau nên cùng ngắm tranh thôi."

Nói xong, Tưởng Diễn Kiều cất bước lười nhác bước sang xem bức tranh bên cạnh.

Nhìn bóng lưng của cậu, hạt giống thầm mến bất chợt bén rễ đâm chồi trong lòng Hoàng Anh Dã, như một gốc dây leo quấn chặt trái tim cô, tình cảm sắp không thể giấu được nữa.

Từ ngày đó, Phương Tống càng chủ động đến lớp tìm gặp Hoàng Anh Dã, ngày nào cũng nhắn tin nói chuyện với cô.

Đến giữa trưa, Phương Tống sẽ hỏi cô xem có muốn cùng nhauđến căng tin ăn cơm với bọn họ hay không, lúc nghỉ ngơi sẽ rủ cô tới xem họ chơi bóng, vào tiết Mỹ thuật cũng sẽ rủ Hoàng Anh Dã lại làm bài tập chung, ngay cả giờ tự học buổi tối cũng sẽ đến đợi cô thu dọn đồ dùng rồi cùng đi ra trạm xe buýt.

Những lúc đó, thân là anh em tốt của cậu ấy - Tưởng Diễn Kiều cũng theo cùng, vậy nên Hoàng Anh Dã cũng vì chút lòng riêng của mình mà chẳng thể nói lời từ chối.

Từ Phương Tống, cô biết được rằng miếng ngọc trên sợi dây đỏ Tưởng Diễn Kiều luôn đeo là ngọc cầu bình an bà cậu xin từ chùa.

Cũng nhờ
Phương Tống mà cô biết cậu và cô gái học múa kia đã chia tay từ lâu, hơn nữa chính bạn nữ đó là người mở lời trước.

Thực ra Hoàng Anh Dã cũng hiểu rõ mục đích Phương Tống làm bạn cùng mình là bởi cậu ấy có hơi thích mình. Nhưng một khi Phương Tống chưa thổ lộ tấm lòng mình, cô vẫn sẽ tiếp tục do dự vờ làm một đứa hèn nhát giả vờ không hay biết gì. Bởi Hoàng Anh Dã nghĩ rằng cô có thể mất đi một trong những người bạn hiếm hoi của mình, cũng sẽ gây khó xử cho Tưởng Diễn Kiều.

Sau một thời gian dài tiếp xúc với họ, cô nhận ra tính cách của Tưởng Diễn Kiều và cô hoàn toàn là cửa Nam đường Bắc.

Cuộc sống trung học của cậu thiếu niên nhiều sắc màu hơn cô, một cậu thiếu niên luôn mãi vui tươi và hoạt bát.

Cậu có rất nhiều bạn bè trong trường, các mối quan hệ đều rất tốt đẹp. Ngoài Phương Tống là bạn thân nhất của Tưởng Diễn Kiều thì còn có rất nhiều bạn nam hay tới hẹn cậu ra sân chơi bóng rổ, nghỉ giữa giờ cũng sẽ vây quanh bàn cậu, nói chuyện về tạp chí thể thao, về thể thao điện tử, thảo luận về đề thi.

Thành tích các môn văn hóa và chuyên ngành của cậu thuộc loại khá giỏi trong khối nên Tưởng Diễn Kiều cũng là học sinh được các giáo viên ưu ái.

Theo quan sát hằng ngày của Hoàng Anh Dã, Tưởng Diễn Kiều rất thích ăn bánh bao súp và mì khô nóng của tiệm mì đối diện cổng trường. Cậu cũng rất nghiêm túc với bài tập mỹ thuật của mình, mỗi một bức tranh đều có tư duy riêng. Vào giờ thể dục mỗi chiều thứ Ba và thứ Năm của lớp, Tưởng Diễn Kiều đều sẽ xuất hiện trên sân bóng rổ.

Thiếu niên ném rổ rất chuẩn, dáng vẻ mặc áo thi đấu chạy trên sân của cậu khiến các cô gái nhỏ cố ý đến ngắm cậu chơi bóng say mê cuồng nhiệt.

Khi cậu ra sân sẽ có bạn học nữ xinh đẹp mạnh dạn chủ động bước lên đưa nước, gặp trong trường sẽ tiến lên xin cách liên lạc, khi ăn trưa ở căng tin sẽ cố ý chọn ngồi cùng chiếc bàn dài với cậu.

Hoàng Anh Dã cũng rất ngưỡng mộ sự can đảm hướng ngoại của những cô gái ấy. Có lẽ là bởi sau khi nhận ra mình thích một người thì cô sẽ không nhịn được mà tìm khuyết điểm của bản thân, sau đó bắt đầu tự ti về bản thân, cảm thấy một đứa con gái không có ưu điểm hay hướng ngoại như mình sẽ không được cậu thích.

Trong đời học sinh của cô, bình minh và hoàng hôn mà cô có thể nhìn thấy hằng ngày, những bông hoa xinh đẹp cô vô tình phát hiện ven đường hay một chú cún dễ thương đang vẫy đuôi, tất cả những thứ này cô đều muốn chia sẻ với người mình thích, nhưng Hoàng Anh Dã đều kìm nén trong lòng.

- ----

Chớp mắt đã đến mùa hè năm sau, nghênh đón năm cuối cấp.

Khi cô chưa kịp nếm được chút vị ngọt nào từ mối tình thầm mến này, những lần gặp gỡ để lại dư vị khiến cô vui vẻ giữa cô và Tưởng Diễn Kiều đã dừng lại sau khi cô từ chối lời tỏ tình đột ngột của Phương Tống.

Phương Tống là người mà Hoàng Anh Dã luôn muốn được kết bạn, vì vậy cô cũng không thể tiếp tục lừa dối bản thân nữa, nói xin lỗi với lời tỏ tình của cậu ấy.

Song, khi gặp lại cô ở trường, Phương Tống bắt đầu tránh mặt cô, khi đi ngang qua nhau, cậu ấy sẽ vờ lướt qua như không hề quen biết.

Mặc dù Tưởng Diễn Kiều không làm như thế nhưng nếu thiếu sự chủ động của Phương Tống ở trường, cô và cậu cũng không có lý do gì để tiếp tục gặp mặt nữa.

Hoàng Anh Dã không biết phải chủ động bắt chuyện với hai người họ như thế nào, rủ họ đi chơi, giả bộ mọi thứ vẫn như cũ ra sao.

Còn chuyện hỏi xem bọn họ có thể tiếp tục làm bạn hay không, cô càng không thể thốt nên lời.

Sau đó, trong quá trình ôn luyện cho kỳ thi Mỹ thuật phổ thông, cô và Tưởng Diễn Kiều đều chọn theo lớp ôn thi của trường, giáo viên gộp chung các học sinh cùng khóa vào một phòng vẽ lớn.

Trong học kỳ cuối cùng của thời cấp ba, không khí trong phòng vẽ rất hài hòa. Các học sinh chia sẻ với nhau hiểu biết của họ về hội họa và những kỹ năng vẽ, tất cả mọi người đều nỗ lực để được nhận vào trường mà họ muốn tới.

Khi đánh giá bài tập mỹ thuật trên lớp, thầy cô giáo thường hay khen tác phẩm của Tưởng Diễn Kiều, nói rằng cậu có vài kĩ thuật vẽ rất tốt, đáng để mọi người tham khảo.

Trong lớp vẽ có người ngồi vẽ tranh cùng cậu, có người cười nói trò chuyện những điều thú vị với cậu, có người lại đùa giỡn cậu và cô gái cậu thích.

Những lúc đó Hoàng Anh Dã vẫn luôn thản nhiên đi qua họ, giả vờ như người duy nhất để tâm tới không phải mình.

Khi ngồi thành một vòng tròn phơi nắng giữa sân để kí họa, các bạn học sẽ thay phiên nhau ra giữa làm người mẫu. Lúc đến lượt Tưởng Diễn Kiều và cô gái cậu thích đi lên, có người ở phía dưới ồn ào trêu ghẹo.

Nhìn cậu cười bảo bạn đừng đùa nữa, Hoàng Anh Dã ngồi phía dưới tỏ ra không có chuyện gì cúi đầu cầm bút vẽ tranh, nhưng thực ra lại như có cơn mưa xối xả dội vào lòng.

Sau này, đến cả tên cậu, đứa hèn nhát như cô cũng không dám nhắc tới trước mặt người khác.

Thời gian vẽ tranh cùng nhau trong lớp vẽ trôi qua rất nhanh.

Ngày thi Mỹ thuật phổ thông đã cận kề.

Bạn nam sôi nổi nhất trong lớp vẽ đặt câu hỏi cho mọi người: "Vẽ tranh với nhau lâu như vậy, sau này mọi người muốn thi vào trường nào?"

Các bạn học nhận được câu hỏi thì bắt đầu nhao nhao khoe khoang:

"Anh đây tài hoa hơn người, tám học viện Mỹ thuật lớn nhất phải xếp hàng chờ anh chọn."

"Ờ, tớ cũng không chọn, nếu có thể thì tới Viện Mỹ thuật Hồ Bắc là được."

"Từ lúc bắt đầu vẽ, mục tiêu của tớ chính là tới Chiết Giang."

"Chắc chắn tớ có thể đỗ cả tám trường kia, chỉ cầu mong điểm văn hóa có thể vừa đủ thôi."

"..."

Mọi người bàn tán rôm rả, cười nói vui vẻ.

Sau đó nữa, Hoàng Anh Dã nghe thấy tiếng ai đó hô tên Tưởng Diễn Kiều, hỏi cậu muốn thi vào đâu. Phương Tống ngồi cạnh cậu nhiệt tình trả lời thay:

"Bố mẹ Tưởng Diễn Kiều đã sắp xếp ổn thỏa cho cậu ấy rồi, tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài."

Ra nước ngoài sao... Vậy thì ngay cả cơ hội muốn thi vào cùng một trường với Tưởng Diễn Kiều cô cũng không có.

- ----

Trước kỳ thi Mỹ thuật phổ thông hai ngày, Hoàng Anh Dã trải qua sinh nhật mười bảy tuổi cùng bạn bè, trước khi thổi nến, cô thầm ước trong lòng.

"Mong rằng trong tương lai, cho dù thiếu niên tôi thích, cậu có ở nơi đâu cũng sẽ có một tương lai tươi sáng, vạn sự như ý."

Cô tin rằng mình cũng sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.

Sau sinh nhật, Hoàng Anh Dã lặng lẽ đặt quà mừng năm mới vào túi vẽ của Tưởng Diễn Kiều, để lại chiếc thiệp chúc mừng không kí tên mà chỉ viết:

"Bởi vì cậu, tôi sẽ mãi thích mùa hạ Giang Thành, dù cho ngày hè của nó luôn đắm mình trong mưa."

"Nhưng đến cùng thì mùa mưa sẽ dừng lại, thầm mến luôn luôn đắng cay, tôi không muốn tiếp tục thầm mến cậu nữa."

Lần cuối trước khi tốt nghiệp, thầy cô cấp ba tổ chức cho tất cả học sinh chụp ảnh tập thể.

Tấm ảnh cả khối chụp chung ấy luôn được cô cất trong ngăn kéo, giữ gìn cẩn thận.

Mối tình thầm mến trong ba năm thanh xuân cằn cỗi của Hoàng Anh Dã bị đợt sóng reo hò mừng tốt nghiệp nhấn chìm, sóng tan thì mối tình cũng chấm dứt.

Chút thích lặng lẽ ấy chẳng bao giờ được biết đến, chưa từng được thốt khỏi đầu môi, đến cuối cùng không nhất định phải mang kỳ vọng tươi đẹp gì.

- ----

"Sắp tới trạm đường Trường Giang, hành khách xuống tàu xin cẩn thận."

Âm thanh báo dừng của tàu điện ngầm kéo cô trở lại từ hồi ức thầm mến thời cấp ba của mình.

Trạm dừng vừa hay là trạm ở đường Trường Giang, xuống tàu đi một đoạn ngắn rồi đến một con dốc nhỏ chính là trường cấp ba của các cô.

Cô rất ít khi tới đó.

Tiệm mì Tưởng Diễn Kiều thích ăn hồi trung học vẫn còn ở chốn xưa nhưng hàng rong bán đồ nướng vỉ và khoai tây chiên trước đây từng ăn khi tan học không còn nữa. Ngày ấy, chỉ cần hai đồng rưỡi là có thể mời nhau uống một cốc 7Up mát lạnh ở quán trà sữa mùa hè.

Trước khi về đến nhà, Hoàng Anh Dã mở Weibo kia, trả lời câu hỏi về kết quả thầm mến của dân mạng:

"Sau này của sau này ấy à, tấm lòng đơn phương của tôi thầm lặng không ai biết, tôi đã được định trước sẽ chỉ là một người dưng thoáng qua trong cuộc đời cậu.

Nhưng tôi luôn nhớ rằng mình đã nhìn cậu từ xa xuyên qua đám đông ở sân thể dục, bám theo mọi bước chân của cậu lúc cậu đi ăn cơm sau khi chơi bóng, cầm vở bài tập mỹ thuật của cậu rồi chăm chú ngắm nghía.

Trạm xe buýt đã cùng đi qua sau giờ tự học buổi tối, quán trà sữa nơi cùng ngồi lại giữa những ngày hè, trong căn phòng vẽ tranh vào mùa đông tuyết rơi lất phất.

Cậu ấy sẽ không để ý hay nhớ tới, nhưng đôi lúc tôi sẽ chợt hoài niệm."

- ----

Cuối cùng, thiếu niên trong ước nguyện sinh nhật năm mười bảy tuổi của tôi.+

Chúc cậu mọi điều tốt đẹp nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện