Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Ba con nói đúng. Yên Nhiên, nếu con có gì bất trắc ba mẹ biết phải sống thế nào đây?"
"Con xin lỗi... Xin lỗi... Ba, mẹ, là con quá ích kỷ, con sẽ không thế nữa..."
Giang Yên Nhiên khóc lớn một hồi, phát tiết tất cả ấm ức của mình.
Chờ ba người tỉnh táo một chút, Diệp Oản Oản mới nói tiếp: "Chú, dì, hai người định xả giận thế nào cho Yên Nhiên?"
Ba Giang hừ lạnh một tiếng: "Dĩ nhiên để cho tên nhóc con lòng lang dạ sói kia của Tống gia kia được toại nguyện, hủy bỏ hôn ước với Tống gia!"
Giang Yên Nhiên lo lắng hỏi: "Hai nhà chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, có đủ loại hạng mục liên quan đến nhau..."
Ba Giang cho con gái một ánh mắt yên tâm: "Yên Nhiên, những thứ này con không cần bận tâm, giao cho ba xử lí là được. Cũng may chúng ta biết sớm, nếu chậm một ngày, một trăm triệu kia đã đến được sổ sách của Tống gia rồi! Bây giờ cho dù ba vứt cho chó ăn cũng không để bọn họ chiếm được một chút tiện nghi nào!"
Nhìn phản ứng của ba Giang, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Yên Nhiên, cậu cứ yên tâm đi! Vì chú dì, cậu nhất định phải tỉnh ngộ!"
"Oản Oản nói không sai, con gái ba tại sao lại không có tiền đồ như vậy, ba tuyệt đối không để người khác xem thường!"
Mẹ Giang nhìn con gái đang ngồi trên giường, không yên tâm, nói: "Làm sao bây giờ, ba mẹ cũng không thể ở lại trường quá lâu. Yên Nhiên, con có muốn về nhà cùng ba mẹ hai ngày không?"
Giang Yên Nhiên nghe vậy thì lắc đầu, kiên định nói: "Ba mẹ, con không sao, con đã nghĩ thông suốt rồi, con không muốn làm trễ nải việc học."
Nghe con gái nói được vậy, chắc đã nghĩ thông suốt thật rồi, hai vợ chồng Giang gia cũng yên tâm mà vui vẻ.
"Oản Oản, phiền con chăm sóc Yên Nhiên, thật sự không biết phải cảm ơn con thế nào."
"Đúng vậy, lần này may mà có con!"
Hai vợ chồng cảm ơn Diệp Oản Oản thêm một lần nữa, cuối cùng lại không yên tâm khuyên nhủ Giang Yên Nhiên thêm một hồi, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Mặc dù không nỡ bỏ
con gái lại, nhưng họ còn muốn lập tức trở về lấy lại công bằng cho con gái.
Sau khi vợ chồng hai người rời đi, Giang Yên Nhiên đột nhiên cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Diệp Oản Oản..."
Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn sang: "Hả?"
Hốc mắt Giang Yên Nhiên đỏ ửng: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu!"
Nếu không có Diệp Oản Oản, lấy tính cách của bản thân, tám phần mình sẽ không đem chuyện này nói cho ba mẹ, cho dù nói, sợ rằng khi đó cũng đã trễ.
Diệp Oản Oản cười một tiếng, chế nhạo nói: "Chỉ nói trên đầu môi là không được nha, nếu muốn cảm ơn vậy thì lấy thân báo đáp đi!"
Giang Yên Nhiên bị cô chọc cười: "Biết rồi, nếu sau này tôi tiến vào giới giải trí, nhất định sẽ nhờ cậy cậu. Nhưng hôm nay tôi thấy kĩ năng diễn xuất của cậu có thể so với diễn viên rồi, còn cả năng lực giao tiếp của cậu, cũng là hàng đầu nữa!"
"Không sai, thật tinh mắt!" Diệp Oản Oản tán đồng gật đầu liên tục, sau đó nói tiếp: "Được rồi, đã giải quyết xong ba mẹ cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, đắp mặt nạ dưỡng da, đi ngủ sớm, ngày mai cũng xin giáo viên nghỉ đi, nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái, đợi ngày mai tan học chúng ta tiếp tục bước hai."
"Bước thứ hai?" Sắc mặt Giang Yên Nhiên cứng đờ.
"Dẫn cậu đi thay đổi hình tượng nha!" Diệp Oản Oản như thể đương nhiên gật gật đầu.
Cô nhớ ngày mai sau khi tan học, Thanh Hòa cùng đội bóng rổ của trường trung học sát vách có một trận đấu, chắc chắn có nhiều người xem, đây là cơ hội gây chuyện vô cùng tốt!
Truyện convert hay :
Trọng Sinh Nương Tử Ở Làm Ruộng