Edit: Bạch Linh.
Tống Tử Hàng nhìn thoáng qua Trầm Mộng Kỳ, rõ ràng rất vừa lòng.
Cô gái hào phóng hiểu chuyện như vậy mới xứng đôi với anh ta, nhưng Giang Yên Nhiên hay ghen như vậy cũng có chút đáng yêu.
Tống Tử Hàng cảm thấy thái độ trước kia của mình đối với Giang Yên Nhiên có hơi ác liệt, vì thế chủ động đi về phía Giang Yên Nhiên, sắc mặt dịu đi không ít, nhưng giọng điệu lại cao cao tại thượng: "Yên Nhiên, anh biết tấm lòng của em đối với anh, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Lúc trước em dây dưa với anh như vậy, điều này quả thực làm anh cảm thấy không thoải mái, nhưng dù sao chúng ta cũng biết nhiều năm, chỉ cần từ nay về sau em đừng quá khích, cũng đừng tiếp tục làm tổn thương Mộng Kỳ, sau này mọi người vẫn có thể làm bạn..."
Giang Yên Nhiên vô cảm nhìn Trầm Mộng Kỳ và Tống Tử Hàng đứng trước mặt, không kiên nhẫn mở miệng: "Chó ngoan không cản đường, làm phiền tránh đường."
Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ và Tống Tử Hàng chợt cứng đờ.
Giang Yên Nhiên không để ý tới họ, nói xong liền đi lướt qua hai người, trong tay cầm chặt bình nước, tiếp tục đi lên phía trước.
Thấy một màn như vậy khiến tất cả mọi người xung quanh đều ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Hả? Vậy Giang Yên Nhiên muốn đi đâu vậy?"
"Chẳng lẽ không phải đi tìm Tống Tử Hàng sao?"
"Ngoại trừ Tống Tử Hàng thì cậu ấy còn có thể tìm ai nữa? Hả? Kia không phải hướng đi đến đội bóng rổ Cẩm Tú sao?"
......
Trước vô số ánh mắt tò của mọi người, Giang Yên Nhiên đi về phía đội bóng rổ Cẩm Tú.
Không chỉ những người bên Thanh Hòa, những thành viên của đội bóng rổ Cẩm Tú đang ủ rũ trông thấy một cô gái xinh đẹp đi về phía họ cũng lập tức ngẩn người.
"Oa! Mỹ nữ kìa! Đó là ai vậy?"
"Không quen mà!"
"Hình như là nữ sinh bên Thanh Hòa đó!"
Trong đó có một nam sinh tóc vàng đẩy mọi người ra, ân cần đi tới trước mặt Giang Yên Nhiên: "Vị mỹ nữ này, xin hỏi cậu tìm ai?"
"Đây không phải Giang Yên Nhiên sao? Sao lại đi tới chỗ chúng ta vậy?" Cách đó không xa, đội trưởng đội bóng rổ còn đang làm công tác tư tưởng tâm lý cho Sở