Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đáy mắt của Tư Dạ Hàn âm trầm, khuôn mặt tựa như băng sơn vạn năm tỏa ra sự lạnh lẽo kinh người. Nhất là trong khung cảnh máu me như hiện tại, anh càng giống một ác quỷ ngoi lên từ địa ngục.
Tiếng rít gào trầm trầm của hổ trắng, cộng thêm sự tồn tại của Tư Dạ Hàn khiến không khí trở nên lạnh lẽo như thể bị hầm băng bao phủ.
Trán Hứa Dịch đầm đìa mồ hôi, anh ta không ngờ Diệp Oản Oản lại trở về lúc này, chỗ chết nhất là vừa vặn gặp được cảnh này.
Anh ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng, hoàn toàn không phát hiện Diệp Oản Oản xuất hiện, cứ như vậy để cho Diệp Oản Oản xông vào.
Đáng chết!
Thân hình Hứa Dịch lảo đảo như muốn ngã, đáy lòng đã nguội lạnh.
Nhưng mà ngay vào lúc này, anh ta trơ mắt thấy Diệp Oản Oản tiến đến trước mặt ông chủ, còn nghe Diệp Oản Oản hỏi ông chủ có đói không.
Hứa Dịch cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Mình... Mình vừa nghe cái gì?
Dưới tình cảnh này, Diệp Oản Oản lại hỏi ông chủ có đói không, có muốn ăn bánh bao không?
Còn dùng giọng điệu như hỏi hôm nay thời tiết có tốt không nữa.
Phản ứng đúng ra phải là gào thét sau đó vội vàng chạy trốn chứ?
Mùi máu tanh nồng nặc và mùi bánh bao thịt hòa chung một chỗ thật khiến người khác muốn ói. Hứa Dịch nhìn Diệp Oản Oản, lại nhìn ông chủ nhà mình, mặt ngơ ngác giống như nằm mơ vậy.
Khuôn mặt lạnh băng của thanh niên bên cạnh Tư Dạ Hàn hơi nheo lại, bắt đầu cảnh giác nghiên cứu Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản không dư sức đi quản phản ứng của người khác, cả thể xác và tinh thần cô đang dừng lại trên người Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn âm trầm nhìn cô, ánh mắt dò xét kia phản phất như có thể nhìn xuyên thấu tâm hồn của người khác, khiến cho sống lưng cô rét run từng trận.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút khiến Diệp Oản Oản cảm thấy hít thở không thông, Tư Dạ Hàn nhìn cái bánh bao lẻ loi trên tay cô, mở miệng hỏi một câu: "Sợ sao?"
Diệp Oản Oản khẽ run,