Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cũng giống kiếp trước, Tư Dạ Hàn chưa từng kiêng dè cô điều gì.
Những việc cơ mật như thế này, cho dù là phòng ngủ hay phòng làm việc, Tư Dạ Hàn đều không kiêng kị mà để cô tự do ra vào.
Nhưng cô có thể hiểu.
Có người sẽ kiêng dè một thứ đồ chơi mà mình nuôi sao?
Tần Nhược Hi nghe vậy, hơi hướng về phía Diệp Oản Oản, trầm mặc trong chớp mắt, cuối cùng không nói gì, bắt đầu báo cáo chi tiết cho Tư Dạ Hàn.
Trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ còn lại giọng nói mạch lạc rõ ràng của Tần Nhược Hi, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu đáp lại của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản không để ý tới hai người kia nữa, bắt đầu làm bài tập của mình.
Bài tập số học của cô đã chất đống thành núi, làm gì còn thời gian quản chuyện khác.
Không biết qua bao lâu, trong không gian yên tĩnh đột ngột vang lên một tiếng đập bàn.
Tần Nhược Hi và Tư Dạ Hàn đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Sau đó liền thấy đầu của Diệp Oản Oản đang gục trên bàn.
Vành mắt của cô đỏ ửng, nhìn chằm chằm đề số học kia, giống như có thù gϊếŧ cha với nó vậy.
Sau chốc lát quỷ dị yên lặng, Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm, ra hiệu cho Tần Nhược Hi tạm dừng. Sau đó đứng dậy, đi về phía Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn đi tới bên cạnh cô: "Không biết làm đề nào?"
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, xoa xoa cái trán ửng đỏ của mình: "Hả?"
"Không biết làm đề nào?" Tư Dạ Hàn lặp lại, đồng thời đưa tay xoa trán của cô.
Diệp Oản Oản rụt cổ lại, theo phản xạ trả lời: "Không biết làm đề thứ nhất đề thứ hai đề thứ ba đề thứ tư đề thứ năm đề thứ sáu đề..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Tư Dạ Hàn lấy hộp y tế trong ngăn kéo ra, bôi thuốc lên trán cô, sau đó bắt