Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản rảo bước về trọ, lúc đi ngang một rừng cây nhỏ, đột nhiên trước mặt có một bóng người, dọa cô sợ gần chết.
Phản ứng đầu tiên của cô là sờ mặt.
Cũng còn may, sau lần đó cô đã cẩn thận hơn, cho dù đã nửa đêm vẫn trang điểm dọa người, lúc nãy trên xe cô đã trang điểm trước, tuyệt đối an toàn.
Người đối diện thấy cô thì càng ngạc nhiên hơn.
Cô nghe rõ ràng hơi thở nặng nề của đối phương.
Tiến thêm vài bước nữa, dưới ánh đèn, Diệp Oản Oản thấy rõ mặt của đối phương.
"Tư Hạ...?"
Người này nửa đêm không ngủ mà ở chỗ này làm gì?
Sau đại chiêu lần trước, người này đã an phận hơn rất nhiều, cộng thêm việc gần đây cậu ta rất bận rộn cho nên mấy ngày nay họ không nói với nhau gì cả, im lặng tới mức cô sắp quên sự tồn tại của cậu ta rồi.
"Trễ vậy rồi sao cậu còn chưa ngủ?" Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi một câu.
Đối phương hít một hơi sâu, kiên cường nhìn mặt cô: "Tớ đi làm, vừa mới tan làm."
"Hả..." Diệp Oản Oản nghe vậy kinh ngạc sợ hãi.
Cậu ta là tiểu thiếu gia của Tư gia, cuối tuần lại đi làm thêm á?
"Cậu muốn trải nghiệm xã hội à?" Diệp Oản Oản hỏi.
Thiếu niên nhìn cô, cười một tiếng: "Cậu cảm thấy tớ có tiền lắm sao?"
"Chẳng lẽ không phải?" Diệp Oản Oản bật thốt lên.
Cho dù mọi người không biết thân phận thật của cậu ta, nhưng nhìn chi phí sinh hoạt và ăn mặc của Tư Hạ cũng đã biết cậu ta không giàu thì sang.
"Gia thế của tớ quả thật không tệ..." Tư Hạ mở miệng.
Đùa à! Đâu chỉ là không tệ!
"Nhưng những thứ đó không có quan hệ gì với tớ, ba tớ không có thực quyền, danh tiếng của tớ chẳng qua nghe êm tai vậy thôi, tất cả mọi việc của tớ đều bị người khác sắp xếp."
Ồ, là ân oán hào môn...
Cô không muốn biết chút nào đâu!
Lời của Tư Hạ, cô không phân biệt được thật giả, nhưng suy xét mà nói, tính chân thật rất khả quan.
Cha của Tư Hạ không chỉ không có thực quyền, còn nổi danh là phế vật, là loại hình ăn no chờ chết ở Tư gia.
Về phần Tư Hạ, danh tiếng cũng không tốt lắm, một ngày đánh nhau hai ngày đua xe gây chuyện, nổi danh là phá gia chi tử. Năm ngoái Tư Hạ mới chuyển tới Thanh Hòa, cũng vì trường học trước đây quản lí quá lỏng nên mới bị cưỡng chế đưa tới đây.
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ lại mình từng ngoài ý muốn đụng phải màn kia ở Cẩm Viên.
Lúc đó, người đàn ông khắp người máu me kia nói những anh em lớn hơn Tư Dạ Hàn đều chết trong tay anh, nhưng cha của Tư Hạ vẫn không có việc gì, Tư Hạ vẫn được treo danh tiếng tiểu thiếu gia của Tư gia, đoán chừng do cha của cậu ta không có uy hiếp.
"Oản Oản..." Bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói của thiếu niên.
"Hả? Cái gì?" Diệp Oản Oản phục hồi tinh thần.
"Trễ như vậy cậu còn chưa ngủ, đang đợi tớ sao?" Thiếu niên yếu ớt hỏi, ánh mắt phản chiếu hình ảnh chiếc lá lọt dưới ánh trăng, trong đêm tối giống như tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người vậy.
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Mới ngừng được mấy ngày, vừa con mẹ nó đến rồi!
Chê mạng cô quá dài sao?
Diệp Oản Oản cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, phải có biện pháp một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Sau khi hít một hơi dài, Diệp Oản Oản cố tự trấn định, sau đó không nhanh không chậm đáp: "Ừ, đúng vậy, tôi đang chờ cậu."
Con ngươi của Tư Hạ nhất thời sáng lên, mang theo mấy phần hoài nghi: "Thật sao...?"
Vẻ mặt của Diệp Oản Oản vô cùng chân thành, không