Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản liếc túi thức ăn trong tay Hàn Thiên Vũ, không muốn anh ấy thấy mình bất thường, vì vậy thần sắc cô hòa hoãn lại, kéo cửa để anh ấy tiến vào: "Cảm ơn, cậu nghỉ phép còn dậy sớm như vậy sao?"
"Ây..." Hàn Thiên Vũ sờ mũi, không biết nên trả lời sao cho phải.
Chẳng lẽ lại nói mình ở sát vách nghe ngóng động tĩnh nên cả đêm không ngủ sao?
Chắc hai người này không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Vừa nghĩ thế, vừa tiến vào nhà Hàn Thiên Vũ liền thấy người đàn ông đang lạnh mặt ngồi trên sofa sửa lại cổ áo xốc xếch. Biểu cảm trên mặt Hàn Thiên Vũ biến đổi liên tục, anh ấy tới gần Diệp Oản Oản hỏi nhỏ: "Khụ, Diệp Bạch, tối qua... tối qua cậu không đem bạn cậu...cậu..."
Diệp Oản Oản không hiểu: "Bạn tôi? Cậu nói Tư Cửu sao? Tôi làm gì anh ấy?"
Hàn Thiên Vũ thấy cô đã hoàn toàn quên chuyện tối qua, anh ấy cảm thấy hơi cạn ngôn: "Cậu không nhớ sao? Hôm qua cậu uống say trêu đùa anh ta, còn gọi anh ta là mĩ nhân, gọi anh ta là tiểu ca ca, còn khăng khăng đòi coi bói cho anh ta, sờ soạng tay anh ta nửa ngày, nói cái gì mà anh ta có số cô độc, còn nói trong mệnh của anh ta thiếu cậu, trừ phi ngủ với cậu mới có thể hóa giải, sau đó cậu cường bạo kéo anh ta vào nhà, tôi muốn cản cũng không cản nổi, ở sát vách lo lắng một đêm..."
Diệp Oản Oản: "..."
What???
Lời của Hàn Thiên Vũ giống như thiết bản ngàn cân nện thẳng vào đầu của Diệp Oản Oản, khiến cô trợn tròn mắt y như trời long đất lở.
"Cậu vừa nói...nói cái gì?" Diệp Oản Oản ngơ ngác dõi theo anh ấy.
Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng: "Cậu không nhớ rõ thật sao?"
Giọng của Hàn Thiên Vũ và Diệp Oản Oản mặc dù không lớn, nhưng Tư Dạ Hàn vẫn nghe được rõ ràng. Sau khi sửa sang lại quần áo xong, anh lạnh lùng nhìn cô.
Diệp Oản Oản chật vật nuốt nước miếng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng mắt của Tư Dạ Hàn, cô nhìn Hàn Thiên Vũ chòng chọc: "Làm sao có thể! Sao tôi lại làm ra chuyện này được! Trong lòng tôi chỉ có mình bạn gái tôi! Cậu không được nói bậy!"
Hàn Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn cô: "Tôi không