Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Khóe môi của Diệp Oản Oản cong nhẹ lên, cô liếc khuôn mặt bắt đầu trắng bệch của Lâm Hạo, tiếp tục nghe máy: "Nhưng đối phương là nghệ sĩ của Chu tổng thanh tra."
"Cái gì? Diễn viên tuyến hai tuyến ba tùy ý cho tôi phong sát sao?"
"Được, cảm ơn Chử tổng."
Nghe đến đó, phòng tuyến tâm lý của Lâm Hạo cũng hoàn toàn bị sụp đổ rồi, cậu ta nhanh chân vọt tới trước mặt Diệp Oản Oản: "Anh Diệp! Em sai rồi! Là em nhất thời xúc động! Vừa rồi em không nên hỗn láo với anh như vậy! Xin anh cho em thêm một cơ hội! Lần sau em tuyệt đối không dám nữa!"
Lúc này, Lâm Hạo đã hoàn toàn hoảng sợ, còn đâu vẻ phách lối như vừa rồi.
Cuộc gọi này giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt khiến cậu ta thức tỉnh!
Bởi vì hot ngay bộ phim đầu tay, xung quanh không ít người nịnh nọt lấy lòng cậu ta, cho nên gần đây cậu ta luôn đắc ý, quên mất hiện tại mình chỉ là một diễn viên hạng ba mà thôi.
Diệp Bạch là người do Chử tổng phái xuống, ngay cả anh Bân cũng không dám đắc tội trực diện. Đối phương đã xin phép Chử tổng rồi, lấy tính cách của anh Bân, hôm qua có thể lấy cậu ta để đổi với Lạc Thần, thì hôm nay cũng có thể từ bỏ cậu ta.
Cậu ta có thể sẽ bị phong sát tới chết!
Diệp Oản Oản như cười như không nhìn qua đối phương: "Người cậu nên nói xin lỗi không phải tôi."
Sắc mặt của Lâm Hạo đen lại, cậu ta siết chặt nắm đấm, cuối cùng thành khẩn cúi đầu xin lỗi với Lạc Thần: "Tiền bối Lạc Thần, thật xin lỗi, xin anh tha lỗi cho sự vô lễ của em!"
Nói xong, cậu ta lập tức khẩn trương nhìn Diệp Oản Oản: "Anh Diệp, đã ổn chưa ạ? Mong anh Diệp nói rõ lại với Chử tổng! Em thật sự biết lỗi rồi!"
Diệp Oản Oản rất hài lòng với cách ứng xử này, vì vậy cô đưa di động trong tay tới trước mặt cậu ta.
Sau đó Lâm Hạo và mọi người ở đây chỉ nhìn thấy màn hình khóa của điện thoại, chứng tỏ vừa rồi Diệp Oản Oản căn bản không có gọi!
Lâm Hạo há hốc miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm di động của Diệp Oản Oản. Sau khi phản ứng được mình đã bị lừa, khuôn mặt cậu ta tái đen lại y như màu gan heo.
Cậu ta lại bị