Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cả đời ta toàn làm việc tốt, có thể thế nhân muốn làm nhục ta... Nhưng ta tự hỏi, ta chưa làm gì hổ thẹn với trời đất, sao tới cả ông trời cũng coi nhẹ ta?"
Nói tới chỗ này, thiếu niên đột nhiên nở một nụ cười, giống như hải đường đang nở rộ...
Lạc Thần chẳng qua chỉ đang đứng trong phòng chụp ảnh, nhưng xung quanh lại phảng phất như có cuồng phòng đang gào thét, khuôn mặt tinh tế nhuốm phải một tầng mây mù, trong nháy mắt càng mê hoặc đến cực hạn, đôi mắt khuất sau tóc mái lộ ra vẻ điên cuồng: "Nếu đã như thế, vậy thì từ nay về sau, một người cản ta, ta sẽ gϊếŧ một người, thế nhân muốn cản ta, ta sẽ gϊếŧ thế nhân, thiên hạ phụ ta, ta sẽ..."
" --- Điên đảo càn khôn!"
Câu cuối cùng của thiếu niên rơi xuống, dường như sợi dây trói buộc cuối cùng đã được phóng thích, con quái vật bên trong cơ thể đi theo tiếng gào thét thoát ra ngoài, xông thẳng lên Cửu Tiêu.
Yên lặng...
Phòng chụp trở nên vô cùng yên lặng, ai cũng ngơ ngác nhìn Lạc Thần như lột xác trở thành một người khác.
Rõ ràng vẫn là người kia, vẫn là người đó. Sao... sao có thể biến hóa nhiều như vậy.
Không biết qua bao lâu, mọi người mới giật mình hiểu ra, vừa rồi Lạc Thần đang diễn, là diễn cảnh boss phản diện hắc hóa kinh điển trong Kinh Long.
Quá rung động!
Năm đó Kinh Long nổi tiếng khắp trời nam đất bắc, hầu như tất cả mọi người đều từng xem qua. Cảnh Lạc Thần vừa diễn trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người nhớ lại bộ phim ấy.
Cảnh Lạc Thần vừa diễn dường như đang chồng chéo đang xen với cảnh trên tivi năm ấy, mặc dù hiện tại Lạc Thần đang mặc đồ hiện đại, nhưng hiệu quả hoàn toàn không kém gì cảnh quay năm đó, thậm chí còn rung động hơn nhiều.
Nhưng mà mọi người vẫn còn ngại uy lực còn sót lại của Diệp Bạch, không ai dám nói câu nào cả, tầm mắt tất cả người ở đây theo bản năng nhìn người đang ngồi trên ghế kia.
Trình độ diễn xuất này đã lợi hại lắm rồi, chẳng lẽ vẫn không qua sao?
Sau một hồi, Lạc Thần mới thoát khỏi