Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Thi Hàm." Phương Tú Mẫn chỉ một ông lão tóc bạc trắng đeo kiếng ngồi bên cạnh Diệp Hồng Duy: "Vị này là giáo sư Lý Nhạc của truyền thông Đế Đô, con mau chào hỏi đi."
Không lâu sau Lương Thi Hàm sẽ tiến vào Đế Truyền, Phương Tú Mẫn dĩ nhiên muốn thừa cơ hội này làm phen với Lý Nhạc.
"Con chào giáo sư Lý ạ!" Lương Thi Hàm vui vẻ lên tiếng.
Lý Nhạc gật đầu cười nhẹ: "Lương Thi Hàm đúng không? Những học sinh đậu Đế Truyền lần này tôi đều biết cả, độ tuổi của con có thể đậu Đế Truyền đúng là không tệ, sau này phải cố gắng thêm gấp bội!"
"Cảm ơn giáo sư Lý khen ngợi, Thi Hàm nhất định sẽ cố gắng!" Lương Thi Hàm nhu thuận gật đầu.
Phương Tú Mẫn vừa định nói tiếp, sau lưng đã truyền tới một giọng nói ôn nhu.
"Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ."
Diệp Oản Oản đi tới, mỗi cái giơ tay nhấc chân của Diệp Oản Oản đều hiện lên khí chất ưu nhã bất phàm.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, chân mày Diệp Hồng Duy trong nháy mắt nhíu lại.
Ông ấy gần như không có bất kì ấn tượng tốt nào đối với cháu gái này. Mấy năm nay, Diệp Oản Oản đã xông vào nhà cũ náo loạn mấy lần, khiến ấn tượng của Diệp Hồng Duy đối với cháu gái này càng ngày càng tệ, hiện tại ông đã không muốn gặp cô.
"Ừm."
Giọng của Diệp Hồng Duy lộ ra vẻ lãnh đạm xa cách.
Thấy thái độ của lão gia tử đối với Diệp Oản Oản, Lương Thi Hàm liền không băn khoăn liếc cô: "Tôi và mẹ còn có việc bàn với ông nội và giáo sư Lý, mời chị đi ra chỗ khác."
Không đợi Diệp Oản Oản nói chuyện, Lý Nhạc đã đứng