Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Thiệu Đình đứng ở phía xa yên lặng nhìn con gái mình, nhíu mày nghi ngờ.
Con gái trong ấn tượng của ông không phải là người hiểu chuyện nhu thuận như vậy, hơn nữa còn rất hận gia đình mình.
Diệp Thiệu Đình chẳng qua đang hoài nghi lần này Diệp Oản Oản chỉ đơn giản tới đây chúc thọ hay có mục đích gì khác hay không, ví dụ như phá hoại bữa tiệc, lăng nhục Diệp gia.
Diệp Thiệu Đình không muốn nghĩ xấu về con gái mình, nhưng nhiều năm như vậy, ông đã mệt mỏi rồi.
Trong lúc vô tình, Diệp Oản Oản bắt được sự nghi ngờ của ba, trong lòng không khỏi có chút cô đơn.
Lúc trước hành động của cô rất quá đáng, luôn đối nghịch với Diệp gia, chỉ coi ba mẹ là kẻ thù mà chưa từng tha thứ cho họ.
Ở kiếp trước, quả thật cô có đến sinh nhật của ông nội, nhưng lại làm trò cười cho tất cả khách khứa, quấy rối bữa tiệc, khiến ba mẹ và Diệp gia mất hết mặt mũi, thậm chí còn khiến bệnh tim của ông nội đột ngột tái phát, phải nằm viện hơn nửa tháng.
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản thu hồi tầm mắt, cô đến gần Diệp Hồng Duy hơn, càng thân mật với ông thêm vài phần. Diệp Hồng Duy cũng không cự tuyệt, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt cũng từ từ thu lại.
Thọ yến đã qua nửa giờ, khách khứa lần lượt đi lên chúc thọ tặng quà.
Phần lớn quà tặng đều là hình thức, không có ý nghĩa giá trị gì lớn cả, Diệp Hồng Duy nhìn nhiều đã quen không còn cảm thấy mới lạ gì cả.
Một lát sau, gia đình Lương Gia Hào tiến lên, trong tay Lương Thi Hàm cầm một nghiên mực có giá trị không nhỏ đi đến trước mặt Diệp Hồng Duy, khéo léo nói: "Ông nội, ba mẹ biết ông nội thích vẽ tranh cho nên đã chuẩn bị một nghiên mực cho ông, hi vọng ông nội thích."
Vì muốn khiến Diệp Hồng Duy hài lòng, Phương Tú Mẫn đã tốn không ít tâm tư