Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Mộ Phàm tức giận cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể nhìn Diệp Oản Oản khoan thai bước lên sân khấu.
"Con đã nói con nhóc kia chỉ cần thấy Cố Việt Trạch liền mất đi lí trí, hiện tại ba mẹ đã tin con chưa?" Trong vẻ âm u trong mắt của Diệp Mộ Phàm ẩn nẫng chứa một tia đau xót, ngón tay anh siết chặt ly trong tay tới mức trắng bệch.
Nếu không phải do tên khốn kiếp kia, sao quan hệ của anh và em gái sẽ biến thành như vậy...
Lương Uyển Quân âu lo nhìn lên đài: "Mộ Phàm, con đừng nói Oản Oản như vậy. Oản Oản đã thay đổi rất nhiều, mẹ tin nó sẽ không hành sự bằng cảm tính như trước đâu."
Diệp Thiệu Đình thở dài. Coi như Oản Oản mất khống chế làm ra hành động gì đó ông cũng sẽ không cản. Ông làm ba nhưng lại không có cách nào giữ hạnh phúc cho con gái, vậy thì có tư cách gì để ngăn cản và trách móc nó.
Phát hiện có một người mặc váy đỏ đang đến gần sân khấu, tầm mắt của mọi người liền dời sang người Diệp Oản Oản.
Dù sao thì nhan sắc và khí chất của Diệp Oản Oản quá thu hút sự chú ý, chỉ cần cô ấy xuất hiện tại nơi nào thì đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm ở chỗ đó.
Thấy cô gái đang chậm rãi đi về hướng này, sắc mặt của Cố Việt Trạch thoáng lạnh xuống.
Bình tĩnh mà xem xét thì hôm nay Diệp Oản Oản đã khiến anh ta nhìn cô bằng một cặp mắt khác. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, anh ta sẽ không ngu ngốc tới nỗi vứt một thiên kim tương lai sẽ thừa kế tập đoàn lớn để lấy một người đàn bà không có tác dụng nào cả.
Người như Diệp Oản Oản có thể làʍ ŧìиɦ nhân và bạn giường, nhưng tuyệt đối không có tư cách trở thành vợ của anh ta.
Mặc dù Diệp Oản Oản dây dưa như vậy khiến anh ta rất thỏa mãn lòng hư vinh của mình, nhưng làm quá mức lại thành ra chán ghét rồi, nhất là vào thời gian quan trọng như hôm nay.
Thấy Diệp Oản Oản đã tới gần mình, Cố Việt Trạch lập tức kéo Diệp Y Y lại gần mình để che chở, anh ta bày ra vẻ phòng bị lên