Edit: Bạch Linh
Thời gian công tác của người đại diện là tự do, cũng không cần mỗi ngày phải ở công ty, Diệp Oản Oản đưa cho Lạc Thần chương trình huấn luyện, sắp xếp huấn luyện viên tập thể hình và chuyên gia dinh dưỡng xong, lại lên mạng thông báo đăng tin tuyển dụng đoàn đội cho Lạc Thần, sau đó liền lái xe tới tập đoàn Tư thị.
Thư ký trực tiếp đưa cô lên văn phòng giám đốc.
Có lẽ nhận được vị này có quan hệ thần bí với ông chủ nhà mình, hôm nay trông giống như đang có tâm sự, thư ký thử thăm dò mở miệng, “Diệp tiên sinh, hôm nay trông ngài hình như có chút buồn phiền?”
Diệp Oản Oản nhéo nhéo mi tâm, cũng không phủ nhận, “Đúng vậy! rất phiền lòng…”
Thư ký chớp chớp mắt, “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?”
Chẳng lẽ là do tổng tài lại cáu kỉnh?
Thư ký chỉ nghe thấy tiếng thở dài ai oán của người đàn ông có dung nhan tuyệt mỹ bên cạnh, “Boss nhà cô lớn lên quá trêu người!"
Thư ký: “…” Ha?
Vì sao cáu giọng điệu này giống như đang than phiền việc bạn gái mình lớn lên quá xinh đẹp vậy chứ?
Trong văn phòng tổng tài.
Thời điểm Diệp Oản Oản đi vào, Tư Dạ Hàn còn có một vài chuyện chưa xử lý xong, đang ở trước máy tính trò chuyện video với ai đó.
Diệp Oản Oản tự giác đi tới sofa chờ, một bên chống cằm nhìn chằm chằm người đàn ông đang đeo bluetooth ngồi trước bàn làm việc, nhìn tới ngẩn người.
Sau lưng người đàn ông là cửa sổ, chân trời xuất hiện ráng đỏ như lửa đối lập với khuôn mặt lạnh lẽo tới cực điểm của người đàn ông, tạo thành một hình ảnh đẹp tới cực hạn.
Càng đừng nói là người đàn ông có lông mày đen rậm, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi mỏng, hoàn mỹ không chút tì vết nào, thậm chí có thể coi là tuyệt thế mĩ nhân.
Rõ ràng chỉ tùy tùy tiện tiện ngồi ở chỗ kia mà thôi, trên mặt cũng là băng tuyết lạnh lẽo, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến những người gặp qua bao cảnh phồn hoa trong thế gian cũng phải trầm trồ trước bữa tiệc nhan sắc này.
Diệp Oản Oản gian nan thu hồi lại tầm mắt, gần như muốn đem mặt chôn vào trong lòng bàn tay.
Làm bậy rồi!
Chói mắt!
Thật là chói mắt quá đi!
Chói mắt