Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản vừa nói vừa đưa ảnh cho Tư Dạ Hàn xem.
Chỉ thấy trong ảnh hình như là diễn viên hài kịch nào đó, phía trên mặc một chiếc áo sọc vuông màu đỏ, phía dưới là chiếc quần dài ống rộng màu xanh lá, trên mặt ông ấy đeo một cặp kính lớn, da dẻ ngâm đen, mất một chiếc răng cửa, hơn nửa còn là đầu trọc, hình tượng đúng là một lời khó nói.
Diệp Oản Oản hưng phấn hỏi: "Thế nào thế nào? Có phải vô cùng an toàn không?"
Nào chỉ là an toàn, sợ rằng cho dù đưa tới cửa cũng không em gái nào muốn đấy!
Hơn nữa nếu Tư Dạ Hàn mang hình tượng này thì tuyệt đối không ai nhận ra được!
Quả thật là hoàn mĩ!
Thời điểm Tư Dạ Hàn nhìn thấy tấm ảnh kia: "..."
Đại khái lương tâm của Diệp Oản Oản phát hiện một mĩ nhan thịnh thế như Tư Dạ Hàn mô phỏng theo tấm ảnh này đoán chừng có hơi khó khăn, vì vậy cô lùi một bước, nói: "Khụ, tóc có thể có..."
"Nếu anh ghét bỏ áo sơ mi đỏ quá lòe loẹt thì có thể đổi thành màu xanh lá cây."
"Anh cũng có thể không cần đeo kính... không được không được, ánh mắt anh quá trêu người, không thể không có đâu..."
Thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn càng lúc càng khó coi, Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, cô trịnh trọng nghiêm túc nói: "Bảo bảo à, em cũng không muốn đâu, ai bảo khuôn mặt anh nhìn quá giống người..."
Sắc mặt Tư Dạ Hàn như phủ một tầng băng mỏng: "Sẽ vượt quá giới hạn?"
Diệp Oản Oản vội xua tay nói: "Sao có thể! Tâm ý của bảo bảo đối với em chẳng lẽ em còn không biết sao! Anh xem, lúc em xấu xí nhất anh cũng không ghét bỏ em mà! Em chỉ sợ ba mẹ em không yên lòng mà thôi."
Diệp Oản Oản nói tới sắp rách lưỡi nhưng đối phương vẫn không có ý thỏa hiệp.
Đàm phán thất bại rồi!
Vạn Cảnh Danh Uyển.
Sau khi trở về chung cư, Diệp Oản Oản vẫn chưa có ý định từ bỏ vùng vẫy.
"Ai nha, thân ái, anh nghĩ như vầy nè. Nếu anh vô cùng xấu, bên cạnh anh lại có một đại mĩ nữ, như vậy chắc chắn người khác sẽ nghĩ anh là người giàu có! Cảm giác này rất suиɠ sướиɠ luôn á! Ách, hình như không đúng chỗ nào... anh vốn là người giàu có nha..."
Diệp Oản Oản