Edit: Bạch Linh
Trong nháy mắt, đại não Diệp Oản Oản mới kịp thời phản ứng lại.
Vì sao anh lại có thể dùng cái khuôn mặt cao ngạo băng lãnh kia mà nói ra câu "Ngủ cùng tôi mỗi đêm" chứ?
Người nào không biết còn tưởng cô và anh làm việc gì đó mờ ám, mà trên thực tế hai người chút là thảo luận học bổ túc môn toán một cách thuần khiết mà thôi.
Diệp Oản Oản thật vất vả mới từ trong cơn khiếp sợ tập trung lấy lại tinh thần, lập tức vặn vặn ngón tay, cô được dạy hai tiếng, lại phải trả tám tiếng thù lao, học phí này có phải quá đắt hay không?
Quả thật là gian thương!
Môn toán học của cô quả thật quá kém, nhưng còn không có kém tới cái mức này có được hay không?
Cảm giác chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục, Diệp Oản Oản lập tức thở phì phì mở miệng, "Có phải có chỗ nào đó không đúng hay không? Vì sao anh cho em hai tiếng, em phải cho anh tận tám tiếng?"
Tư Dạ Hàn ra vẻ như giao dịch này có được hay không cũng chẳng sao cả, "Em có thể từ chối."
"Em..." Diệp Oản Oản lập tức không còn gì để nói.
Lúc này, Tư Dạ Hàn ở trong mắt của cô quả thật là học thần kim quang lấp lánh, có thể thi đậu Đế Truyền hay không liền dựa vào anh, cô không dám buông bỏ.
Diệp Oản Oản rối rắm nửa ngày, cô mới hỏi câu hỏi kia thêm một lần nữa, "Vậy... vậy ngủ kia.... là ngủ trên mặt chữ sao?"
Nhớ rõ lần đó ở trường học, còn có một lần ở nhà cũ kia, đều chỉ là ôm ngủ đơn thuần trong chăn thôi, nếu như là cái kiểu này, vậy thật ra cô cũng không mệt, dù sao chính cô cũng muốn ngủ, chỉ khác là phải ngủ bên cạnh một người mà thôi.
Diệp Oản Oản nghĩ vậy, vốn dĩ đã nhẹ nhàng thở ra, liền trông thấy Tư Dạ Hàn buông chén trà trong tay, đồng tử nhuốm màu bóng đêm chậm rãi nhìn về phía cô, nhàn nhạt mà mở miệng, "Cái này tôi không bảo đảm, tôi vẫn chỉ là người đàn ông bình thường."
"..."
Trong nháy mắt, khi giọng nói Tư Dạ Hàn vừa rơi xuống, cả người Diệp Oản Oản đều ngây ngốc tại chỗ.
Không cần phải khiêm tốn, trong lòng tôi, ngài căn bản không phải người có được không?
"Em suy nghĩ đi." Tư Dạ Hàn