Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Thật ra cô cũng biết, dưới sự bổ túc của Tư Dạ Hàn cộng thêm trí nhớ của mình, một tháng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Chẳng qua là không ngừng khiến bản thân bận rộn mới có thể khiến cô an tâm và bình tĩnh hơn.
Cô nhớ ba mẹ, nhớ anh trai, nhớ nhà, đã sớm nhớ tới phát điên rồi.
Cô biết Tư Dạ Hàn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô, biết lúc này mình không thể làm việc gì có khả năng chọc giận anh ta.
Vất vả lắm mới khiến mối quan hệ của hai người hòa hoãn như bây giờ, hiện tại vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp.
Huống chi cô từng có tiền án nói dối rằng về thăm cha mẹ với mục đích là chạy trốn.
Nếu lúc này cô xin Tư Dạ Hàn gặp ba mẹ, chẳng khác nào nói rằng mình muốn chạy trốn cả.
Nhưng từ hôm thấy được anh trai ở trường, tâm tình của cô càng ngày càng hỗn loạn, không có cách nào đè nén cả.
Diệp Oản Oản nằm trên giường, đã tỉnh ngủ hoàn toàn, nhìn chằm chằm lông mi của người đàn ông bên cạnh.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến Tư Dạ Hàn đồng ý cho mình về nhà đây?
Hai giờ sau, Tư Dạ Hàn thức dậy.
Vốn dĩ cô còn đang đoán hôm qua Tư Dạ Hàn có ngủ ngay không, nhưng sau khi nhìn khuôn mặt chói mắt như thể hút đủ tinh hoa nhật nguyệt của anh ta, thì đã chắc chắn rằng hôm qua anh ta có ngủ, còn ngủ rất ngon.
Xem lại khuôn mặt của mình, chẳng khác gì con người bị yêu quái hút cạn dương khí vậy.
Lúc ăn sáng, Diệp Oản Oản quả thật không nhịn được nữa rồi.
Chi bằng cứ thử xem sao?
Gần đây cô ngoan như vậy mà!
Đầu tiên, cô sắp xếp lại từ ngữ, sau đó thử thăm dò: "Cái đó... Tư Dạ Hàn, hôm nay là thứ bảy, em có thể về thăm ba mẹ một chút được không?"
Hứa Dịch đứng kế bên nghe được câu này, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Hôm qua anh ta còn nói với Mặc Huyền rằng Diệp Oản Oản gần đây đặc biệt yên phận, hôm nay cô gái này lại muốn bắt đầu rồi.
Quả nhiên, giữa mi tâm của Tư Dạ Hàn như kết một tầng băng mỏng.
Anh buông chiếc muỗng trong tay xuống, con ngươi băng lãnh mang theo áp lực nhìn về phía cô, giọng nói cũng trở