Edit: Bạch Linh
(*) Phú khả địch quốc: giàu tới nỗi địch nổi với nhà nước.
Lương Gia Hào liền cau mày không vừa lòng, “Hàm Hàm, sao con lại nói chuyện với cô con như thế? Tú Mẫn, em bớt nói một chút đi.”
“Vốn dĩ là vậy, con lại không có nói sai, ba lại mắng con!” Lương Thư Hàm bị mắng, không cách nào tin tưởng mà hốc mắt đỏ lên, khóc lóc chạy vào nhà.
Lương Gia Hào tóm lại vẫn không đành lòng trách móc nặng nề con gái bảo bối của mình, bất đắc dĩ mà nhìn về phía chị mình mở miệng nói, “Chị, những gì em làm đều đã làm, cả gia đình chị đều dựa vào em nuôi sống, áp lực của em cũng rất lớn, em có giúp cũng chỉ được như vậy thôi.”
Diệp Oản Oản đang trốn ở đám cây gần đó, tận mắt nhìn thấy tất cả cảnh này, tức giận đến nỗi cả người phát run, bên trong lồng ngực có một cơn tức giận điên cuồng kích động.
Tốt lắm! Tốt cho một Lương Gia Hào cùng một Phương Tú Mẫn!
Cha mẹ cô lúc trước giúp gia đình họ nhiều như vậy, hai vợ chồng còn đem Lương Thư Hàm yêu thương như con gái ruột của mình, tất cả nhân viên trong công ty tài chính nhỏ kia của Lương Gia Hào đều là do cha cô cung cấp, đến cả nhà ở hiện tại của bọn họ vốn dĩ cũng là sản nghiệp của cha cô, tất cả đồ của Lương gia đề là do cha mẹ cô cũng cấp.
Hiện tại cha cô thất thế, một nhà bọn họ thấy vậy đối đãi như thế với nhà cô!
Lương Gia Hào tận mắt thấy vợ cùng con gái nhục nhã mẹ cô, vậy mà một câu cũng không nói.
Trong vườn, sau khi cả nhà Lương Gia Hào vào nhà, chỉ còn lại có mẹ cô lẻ loi đứng tại chỗ.
Cô biết, lấy tính cách của mẹ, bà ở Diệp gia gặp tất cả những chuyện phiền lòng chỉ biết nghẹn ở trong lòng một mình, sẽ không nói cho bất kỳ ai.
Lấy điều kiện kinh tế hiện tại của bọn họ, thuê nhà bên ngoài gánh nặng lại càng lớn, thế nên mẹ cô vẫn luôn phải nhẫn nhịn.
Diệp Oản Oản nắm chặt lòng bàn tay đứng ở phía sau, chỉ thấy mẹ cô ngơ ngác mà đứng đó một lúc, một hồi sau, liền chậm rãi cúi lưng, tiếp tục cầm những quần áo đó, tiếp tục phơi từng bộ một...
Nhìn thân hình đơn bạc của mẹ, Diệp Oản Oản quả thực hận không thể lập tức vọt tới bên