Edit: Bạch Linh
Trong nháy mắt, khi giọng nói của Tư Hạ vừa rơi xuống, không khí ở hàng ghế phía sau trong nháy mắt liền giảm.
Nhưng mà, cơn lạnh này lại là từ trên người Diệp Oản Oản truyền đến.
Tư Dạ Hàn trầm mặc như nước ngồi đó.
Diệp Oản Oản dùng sức véo hộp bánh kem trong tay, ánh mắt như mũi tên nhìn Tư Hạ, gằn từng chữ một mà mở miệng, “Tư Hạ! Cậu lặp lại lần nữa!”
Tư Hạ bởi vì hàn ý lạnh lẽo tới cùng cực trong mắt cô gái mà hoảng hốt chớp mắt một cái, nhưng giây tiếp theo vì phẫn nộ mà buột miệng thốt ra, “Nói liền nói! Tôi lại không có nói sai! Thím Cửu của tôi khẳng định là Tần Nhược Hi! Cậu là cái cọng hành nào!”
“Rầm” một tiếng, hộp giấy nhỏ bị bể nát, Diệp Oản Oản quét mắt nhìn qua rồi nhào tới Tư Hạ ở đằng trước.
“Diệp Oản Oản! Cậu lại dám đánh tôi! Đánh người đừng có đánh mặt… A… Cậu còn tới…”
Hứa Dịch đang lái xe phía trước nhìn hai con gấu con đang đánh nhau loạn thành một đống, quả thật sắp khóc rồi, “Tư Hạ thiếu gia, Diệp tiểu thư, đừng đánh, đừng đánh nhau! Nguy hiểm đó!”
“Cậu đánh tôi làm cái gì! Đánh chết tôi cũng không thay đổi được sự thật này! Thím Cửu của tôi chính là Tần Nhược Hi!”
“Tôi cho cậu nói! Cho cậu nói!” Diệp Oản Oản vung móng vuốt tới, “Bà đây nói cho cậu biết! Vị trí Tư phu nhân này cmn dù có cho chó thì tôi cũng tuyệt đối không đưa cho Tần Nhược Hi!!!”
Hai người đánh nhau túi bụi, ngay cả Hứa Dịch cũng bị liên lụy theo.
Lúc này, eo Diệp Oản Oản đột nhiên bị một bàn tay kéo lại.
Giây tiếp theo, sau tiếng hét “Cho chó cũng không cho Tần Nhược Hi”, cả người Diệp Oản Oản liền ngồi xuống trên đùi Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản còn định vươn ra trước làm loạn tiếp, lại bị đè chặt lại, tiếp theo, bên tai truyền đến âm thanh khàn khàn như tiếng đàn cello của người đàn ông, “Ngoan, không được mắng chính mình.”
Cô mới không có mắng chính mình!
Không được mắng chính mình là chó sao?
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, mới phản ứng lại lời của Tư Dạ Hàn có ý gì…
Trong lòng đang nôn nóng, sau khi nghe thấy lời nói của người đàn ông, cô liền bình tĩnh lại một chút, Diệp Oản Oản ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tư Dạ Hàn mở miệng nói, “Anh