Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trước khi vào trường thi, Diệp Oản Oản gửi cho Diệp Mộ Phàm một tin nhắn: [Anh, sau khi em thi đại học xong, chúng ta có thể gặp mặt không?]
Trước kia cô từng gửi tin nhắn cho anh ấy về những việc Trầm Mộng Kỳ làm ở trường, như cô dự đoán, anh ấy không có bất kì phản hồi nào cả, ngay ca gọi điện thoại anh ấy cũng không nhận.
Tin nhắn hôm nay cũng giống như những tin trước kia vậy, như đá chìm vào trong đáy bể.
Diệp Oản Oản đợi một hồi, cuối cùng vẫn phải đóng điện thoại. Cô hít một hơi sâu, cố gắng bỏ qua những chuyện này sang một bên, sau đó tiến vào trường thi.
Cứ như vậy đi, hiện tại cô đã có thể tự do hành động. Chờ thi xong, cô muốn tìm anh ấy lúc nào cũng được.
Trong hai ngày tiếp theo, Diệp Oản Oản tập trung tinh thần, toàn lực chiến đấu với kì thi đại học.
Buổi chiều ngày thứ hai, cuối cùng cũng kiểm tra xong môn số học, kì thi đại học của cô cuối cùng cũng kết thúc.
Diệp Oản Oản ra khỏi trường thi, cô nhìn bầu trời xanh thẳm, thể xác và tinh thần đều thoải mái, cả người phản phất như được sống lại lần nữa.
Những học sinh xung quanh chẳng khác gì chim được thả ra khỏi lồng, phấn khởi hô hào chạy về phía phụ huynh của mình.
Diệp Oản Oản đang nhìn mọi người, đột nhiên giống như phát hiện một bóng lưng quen thuộc.
Ba...
Nhưng khi cô nhìn lại một lần nữa, bóng người kia đã biến mất.
Chắc là quá nhớ nên sinh ra ảo giác.
"Oản Oản."
Lúc này, sau lưng truyền tới giọng của Giang Yên Nhiên, bên cạnh cô ấy còn có Sở Phong nữa.
Hai người họ cũng thi cùng trường với cô, thi ở tầng trên.
"Chị Oản Oản, nhất định chị thi rất tốt đúng không?" Sở Phong hào hứng hỏi.
"Cũng tạm, hai người thì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
Sở Phong ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Bài cuối không có làm. Bài này quả thật quá biếи ŧɦái rồi, em cũng chưa từng thấy qua! Mọi người đều đang bàn tán nói đề đó có quá khó không kìa!"
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: "Khó đến vậy sao?"
Thật ra thì không tới mức cực khó. Chẳng qua là đem nhiều kiến thức xâu chuỗi liên tiếp tạo thành một đề lớn mà thôi.
So với