Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Hai ba năm?" Sắc mặt của Chử Hồng Quang tối sầm lại. Nếu cõng một vết nhơ như vậy suốt hai ba năm, nếu như thắng kiện, Hàn Thiên Vũ cũng đã hoàn toàn bị phế đi, còn làm tổn hại danh dự của công ty.
"Còn biện pháp khác không?"
Luật sư chần chừ trong chốc lát: "Tôi đề nghị giảng hòa, dùng hết khả năng kéo ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất."
Phí Dương nghe vậy, thì sốt ruột lên tiếng: "Như vậy sao được! Nếu chấp nhận giảng hòa chẳng khác gì âm thầm chấp nhận tội danh của Thiên Vũ, vậy thì vết nhơ này cả đời cũng không thể tẩy sạch được!"
Lúc này một người mặc âu phục xám tro nho nhã ngồi đối diện Phí Dương nhỏ giọng: "Cho nên sẽ vì một mình Hàn Thiên Vũ mà khiến toàn bộ nghệ sĩ của công ty bị lôi xuống nước hay sao."
Sắc mặt của Phí Dương chợt thay đổi: "Chu Văn Bân, lời này của cậu là có ý gì?"
Chu Văn Bân nhún vai: "Phí Dương, làm người không thể quá ích kỷ. Chuyện này do Hàn Thiên Vũ mà ra, lại làm liên lụy trên dưới công ty. Cổ phiếu của công ty đang càng ngày càng xuống giá, bây giờ các cậu ngay cả một chứng cứ để tẩy trắng cũng không có, chẳng lẽ còn muốn đem mọi người của công ty lôi xuống nước mới vừa lòng."
Lời của Chu Văn Bân khiến không ít người đại diện khác phụ họa.
"Văn Bân nói đúng, không lí nào lại để sai lầm của Hàn Thiên Vũ khiến mọi người cùng liên lụy."
"Tôi cũng cảm thấy phương pháp ổn thỏa nhất là giảng hòa."
Mọi người bắt đầu ồn ào nghị luận, hầu như tất cả mọi người đều đồng ý với phương án bồi thường, thậm chí không ít người còn than phiền, oán hận chuyện của Hàn Thiên Vũ liên lụy tới nghệ sĩ của bọn họ.
Đứng giữa tiếng nghị luận, sắc mặt của Phí Dương càng ngày càng khó coi, hai tay giận tới phan run.
Lúc trước khi Hàn Thiên Vũ rạng rỡ, biết bao nhiêu người theo sau nịnh hót. Những người đại diện đang hùa theo Chu Văn Bân kia, có ai chưa từng cạ nhiệt của Hàn Thiên Vũ.
Nhưng hiện tại, tường lung lay thì mọi người đều đẩy.
"Thiên Vũ, cậu nói một câu đi! Bọn họ đang muốn bức chết cậu kìa!" Phí Dương không nhịn được quay sang nói với Hàn Thiên Vũ đang im lặng từ đầu buổi đến giờ.
Hàn Thiên Vũ ngồi yên tĩnh trong phòng họp, lời nghị luận bên ngoài dường như hoàn toàn không lọt vào rai anh, chẳng qua sắc mặt của anh hơi trắng nhợt, cùng quần thâm dưới mắt chứng tỏ khoảng thời gian này anh đang bị mất ngủ.
Hàn Thiên Vũ lạnh mặt nhìn đám người này, hàm ý trong mắt không rõ là tư vị gì.
Chu Văn Bân nghe mọi người xung quanh phụ họa, trên mặt không dễ phát giác xẹt qua một tia đắc ý, nhìn về phía Chử Hồng Quang, nói: "Chử tổng, chuyện liên quan đến danh dự của công ty, xin ngài nhanh chóng quyết định!"
Chử Hồng Quang nghe những người kia tranh luận thì