Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Siêu cấp phúc lợi!
Nam thần lại ở trước mặt mọi người THOÁT, Y!!!
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy đối với bọn họ quả thực chính là mê muội tới dời non lấp biển!
Trong khoảng thời gian ngắn, nóc nhà của lớp F đã sắp bị tiếng thét chói tai của các nữ sinh làm thủng.
Tư Hạ bị âm thanh lớn tiếng ở xung quanh làm nhíu mày: "Phiền toái!"
Cậu ta biết sẽ như vậy mà.
Âm thanh lớn quá mức, đến nỗi Diệp Oản Oản cũng ngẩn đầu lên. Vừa ngẩn lên liền thấy Tư Hạ trần trụi nửa thân trên ngồi ở vị trí của cậu ta, mà áo của cậu ta đã khoác lên người mình.
Diệp Oản Oản hơi hoang mang.
Cô chỉ mới khóc một lát, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?
"Cậu làm gì?"
"Không phải cậu lạnh sao? Lạnh tới phát khóc rồi kìa." Tư Hạ như thể rất đương nhiên, đáp lại.
Cô chỉ tùy tiện nói thôi, tên nhóc này không hiểu sao?
Còn nói cô lạnh đến phát khóc? Xin hỏi cái áo này của cậu ta có thể dùng làm gì?
Tác dụng duy nhất là kéo cho cô hàng tấn giá trị thù hận.
Giờ phút này không chỉ có nữ sinh của lớp F, nữ sinh các lớp bên cạnh nghe xong cũng điên lên cả rồi.
Lớp A.
Một nhóm nữ sinh vây quanh Trầm Mộng Kỳ hỏi đông hỏi tây.
"Mộng Kỳ, người lúc nãy đưa áo cho cậu có phải là hotboy trước kia của Thanh Hòa không?"
Trong khoảng thời gian này, Trầm Mộng Kỳ vẫn luôn bị xa lánh, lúc này có người tìm cô ta nói chuyện, ánh mắt cô ta sáng lên, gật đầu trả lời: "Là anh Mộ Phàm, ba tớ nhờ anh ấy tiện đường đưa cho tớ đấy."
"Tôi biết mà! Mấy năm không gặp, nam thần không nhưng không suy mà càng ngày càng soái nha!"
"Nam thần tự mình đưa áo đến cửa, thật là hạnh phúc!"
Mọi người nhìn áo khoác đắt tiền trên người Trầm Mộng Kỳ, không khỏi có chút thổn thức: "Rõ ràng trước kia Trầm Mộng Kỳ chỉ là tùy tùng bên cạnh Diệp Oản Oản, nhờ Diệp Oản Oản mới có thể tiếp cận nam thần. Hiện tại nam thần làm công cho nhà cô ta, còn bị bắt đưa áo cho cô ta!"
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Ai biết Diệp gia lại xúi quẩy như vậy!"
Vốn dĩ mọi người còn đang nói chuyện, lớp F ở đối diện đột nhiên phát ra những tiếng hét chói tai. Vì thế, mọi người tức khắc gạt Trầm Mộng Kỳ sang một bên, tò mò nhìn sang hướng lớp F.
"Chuyện gì vậy? Lớp F sao lại hét lớn như vậy?"
"Hình như Tư Hạ không mặc quần áo."
"Phi! Không đúng, là Tư Hạ vừa mới cởϊ áσ! Cơ bụng thật là là mê người! Ngao! Tôi muốn đi xem! Hôm nay quả thật vô cùng viên mãn, không chỉ thấy được nam thần khóa trước, còn được thấy phúc lợi của nam thần hiện tại!"
"Cậu kích động cái gì? Nam thần cởϊ qυầи áo khoác cho nữ sinh khác, chứ có phải cởi cho mọi người xem đâu!"
"Tôi phi! Là ai? Tư Hạ cởϊ áσ khoác cho ai? Là Trình Tuyết sao?"
"Sai! Là hoa hậu giảng đường tân nhiệm của chúng ta, Diệp Oản Oản!"
"Fuck! Lại là Diệp Oản Oản? Nhưng mà quả thật không nghĩ tới, Diệp Oản Oản lại đẹp như vậy, có thể đá Trình Tuyết xuống, giật được vị trí hoa hậu giảng đường. Lấy diện mạo của Diệp Oản Oản, quả thật vô cùng xứng đôi với Tư Hạ!"
Trầm Mộng Kỳ nghe xung quanh bàn luận, hâm mộ Diệp Oản Oản. Thấy Diệp Oản Oản chỉ lộ mặt đã khiến cái nhìn của mọi người trong trường thay đổi như thế, ánh mắt càng âm trầm, dự cảm không lành cũng càng ngày càng nặng."
Cô ta không nghĩ hôm qua Diệp Oản Oản lộ ra khuôn mặt thật, lại dám nghênh ngang lộ hẳn, chẳng lẽ không bận tâm Tư Dạ Hàn sao?
Đồ ngu xuẩn kia không phải thực sự đã thông suốt, không cần Cố Việt Trạch nữa, lại coi trọng Tư Dạ Hàn?
Không thể được!
Hơn nữa nghe nói trong nhà Tư Hạ kia vô cùng có tiền, vì cái gì đồ ngu ngốc như Diệp Oản Oản có thể ở bên một người ưu tú như vậy, còn cô ta lại bởi vì Tống Tử Hàng mà rơi vào tình cảnh như hiện tại?
Nhưng mà, Diệp Oản Oản, cô cũng đừng quá đắc ý! Trình Tuyết kia không phải là người dễ chọc. Tôi chờ xem cô sẽ chết như thế nào!
Lớp F.
Tư Hạ thấy Diệp Oản Oản ghét bỏ, sắc mặt tức khắc biến đen: "Còn không phải vì cậu đáng thương nên tôi mới không màng trinh tiết cởϊ áσ cho cậu, cậu còn ghét bỏ nó!"
Diệp Oản Oản nghe những tiếng thét chói tai xung quanh, nhìn những nữ sinh không ngừng vây quanh lớp học, quả thực đã cứng họng.
Trinh tiết của cậu ta quan trọng sao? Cái mạng nhỏ của cô cũng sắp khó giữ rồi đây này!
Ánh mắt của các nữ sinh kia đang nhìn cô, quả thật chẳng khác gì hổ đang rình mồi.
Đúng lúc này, trong những âm thanh hưng phấn đột nhiên vang lên một âm thanh sắc nhọn: "Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Lớn lên xinh đẹp thì sao? Lớn lên xinh đẹp liền có thể thông đồng với đàn ông sao?"
"Đúng vậy! Tư Hạ rõ ràng là người đàn ông của Tiểu Tuyết nhà chúng ta!"
"Kẻ thứ ba không biết xấu hổ!"
Nghe những lời này, sắc mặt của Tư Hạ tức khắc lạnh xuống: "Từ lúc nào tôi là người đàn ông của cô