Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mặc dù vậy, trên mặt của Diệp Oản Oản vẫn không biểu lộ ra gì cả, khóe môi cô vẫn giương lên nụ cười như cũ.
Cô biết Chử Hồng Quang tuyệt đối sẽ không dễ dàng tuân thủ cam kết mà.
Nhưng mà...
Vậy thì có sao?
Chử Hồng Quang vốn nghĩ đối phương sẽ tức giận, nhưng không ngờ trên mặt của cậu ta lại không có bất kì sự bất mãn nào. Trong nhất thời, ông ta không khỏi cảm thấy có chút kì quái, nhưng mà trên mặt vẫn bày ra bộ dạng giả nhân giả nghĩa, nói: "Cậu yên tâm, tôi đã tính tốt cả rồi, tôi nhất định sẽ để lại căn biệt thự này cho cậu!"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, ý cười trên môi càng đậm hơn, con ngươi có thể câu dẫn người khác nhấc lên, liếc qua khuôn mặt già nua dối trá kia của Chử Hồng Quang: "Vậy thì cảm ơn Chử tổng!"
Chử Hồng Quang thật sự đoán không ra Diệp Oản Oản đang nghĩ gì, nhưng nhiều năm rèn luyện trên thương trường đã khiến ông ta luyện được khả năng giấu đi cảm xúc thật của mình. Ông ta bình tĩnh cười, sau đó đưa hợp đồng về phía Diệp Oản Oản: "Chức vụ của cậu tôi cũng đã giúp cậu sắp xếp xong xuôi, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của cậu. Cậu nhìn xem một chút, nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể kí hợp đồng ngay lập tức!"
"Khiến Chử tổng hao tổn tâm trí rồi!" Nói xong, Diệp Oản Oản cầm hợp đồng lên tay. Nhưng chỉ vừa nhìn trang đầu tiên, con ngươi của Diệp Oản Oản lập tức hơi nheo lại.
Hợp đồng này căn bản không phải là hợp đồng kí kết với giải trí Hoàn Cầu, mà là một công ty dưới trướng của Hoàn Cầu - Công ty truyền thông Quang Diệu.
Dưới cờ của Hoàn Cầu có vô số công ty con. Trong đó, truyền thông Quang Diệu là công ty có thực lực kém nhất. Trong Quang Diệu tính ra chỉ có mỗi một nghệ sĩ tên là Cung Húc có thể dùng được.
Chử Hồng Quang tỏ vẻ thành khẩn: "Tình cảnh của Quang Diệu quả thật hơi chật vật, cơ hồ toàn bộ công ty chỉ có thể dựa vào một nghệ sĩ để chống đỡ, việc này khiến tôi vô cùng nhức đầu!
Lần này cậu biểu hiện vô cùng tốt như vậy. Tôi cẩn thận suy tính rất