Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)

Người phụ nữ của Tư Dạ Hàn


trước sau

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Oản Oản vừa nói vừa ra hiệu cho Tư Hạ mặc quần áo vào, còn phải ba chân bốn cẳng nhanh chóng đem đống thư tình và chocolate kia đẩy tới phía của Tư Hạ.

Những thứ này đều của cậu ta, của cậu ta! Không có quan hệ nào với tôi cả ha ha!

Tư Hạ thấy cô đẩy đống quà kia về phía mình, sắc mặt hơi đen, cậu ta nhướng mày, tiện tay lật một tấm thư tình ra, nâng cao âm lượng bắt đầu đọc: "Nữ thần Oản Oản, tớ vô cùng thích cậu..."

Diệp Oản Oản: "...." Thật muốn bóp chết thằng nhóc này mà!

Trên người của Tư Dạ Hàn còn sót lại khí lạnh của bên ngoài. Trên khuôn mặt tuấn mĩ cũng nhuốm phải hơi lạnh, tầm mắt giống như gió lạnh, quét qua quần áo mỏng manh của cô.

Diệp Oản Oản cảm thấy lục phủ ngũ tạng của cô cũng sắp bị đông cứng cả rồi.

Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua.

"Hắc xì —"

Hơi lạnh khiến cô hắc xì ba tiếng liên tục.

Cô rõ ràng cảm giác được, khí tức trên người của Tư Dạ Hàn lại càng đáng sợ hơn rồi.

Lần này thật sự xong rồi! Không chỉ có một mình Tư Hạ, mà là mười dặm hoa đào đó!

"Cái đó... Thân ái, chuyện là thế này..."

Mặc dù cảm thấy có giải thích cũng vô dụng, nhưng Diệp Oản Oản vẫn muốn thử một chút.

Đang vắt óc muốn giải thích thế nào. Lúc này, Tư Dạ Hàn lại nhìn Hứa Dịch một cái.

Hứa Dịch gật đầu, lập tức cung kính lấy một vật màu trắng trong túi ra.

Hình như là áo khoác?

Một giây kế tiếp, bả vai đang lạnh cóng của Diệp Oản Oản bổng nhiên cảm giác được một độ mềm mại.

Tư Dạ Hàn không đổi sắc mặt, khoác áo khoác lên người cô.

Thấy cô ngơ nhác đứng ở đó. Tư Dạ Hàn đầu tiên nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày, sau đó giúp cô luồn tay vào áo, chậm rãi cài nút áo cho cô.

Chiếc áo khoác màu trắng mềm mại, trên cổ áo được khảm một tầng lông nhung màu trắng vô cùng ấm áp, trong nháy mắt ngăn cản cơn lạnh từ bên ngoài.

Diệp Oản Oản được chiếc áo khoác bao bọc chặt chẽ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ra bên ngoài. Dưới cổ có tầng lông trắng bao phủ, gương mặt cô càng trở nên kiều mị động lòng người hơn.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt giống như sao trên trời vầy, đẹp đẽ tới mức khiến người ta muốn chạm vào.

Tư Dạ Hàn nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt đột nhiên tối xuống, cơn sóng ngầm nóng bỏng âm thầm cuộn trào trong đáy mắt.

Diệp Oản Oản không nghĩ thứ đợi cô không phải là tử vong, mà là một chiếc áo khoác ấm áp như thế này.

Cảm thụ cảm giác mềm mại và ấm áp như mây kia, những tia lạnh trong xương cốt cũng từ từ tản ra, thay vào đó như có một dòng nước ấm chảy vào tim vậy.

Không kịp đề phòng nhận được áo khoác, sống mũi của cô không khỏi có chút cay cay.

Hóa ra Tư Dạ Hàn đến đưa quần áo cho cô.

Thấy phản ứng của Diệp Oản Oản không đúng cho lắm, khuôn mặt lạnh băng của Tư Dạ Hàn thoáng âm trầm: "Làm sao?"

Việc anh ta đưa quần áo khiến cô khó chấp nhận như vậy?

Diệp Oản Oản hồi phục tinh thần, hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mắt: "Không có việc gì, chỉ là tay...tay của em còn lạnh."

Nghe vậy, sắc mặt của Tư Dạ Hàn thoáng dịu một chút, lại nhìn Hứa Dịch một cái.

Hứa Dịch lập tức lấy ra một đôi găng tay.

Thật là chuẩn bị đầy đủ...

Mà Diệp Oản Oản nhìn đôi găng tay kia, mặt đã sắp đen rồi.

Cmn, cô vừa cố ý nói như vậy là muốn thân cận đấy!

Phản ứng bình thường của đàn ông  không phải nên kéo tay cô, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô hay sao?

Lấy ra một đôi găng tay là cái quỷ gì?

Diệp Oản Oản nhận lấy đôi găng tay kia trong sự phức tạp.

Không vui!

Còn tưởng có thể thừa dịp nắm tay làm không khí hòa hoãn lại, khiến anh ta không tức giận nữa.

Tình huống như hiện tại, anh ta có đang tức giận hay không đây?

Tình thương thấp thì coi như xong, đã vậy mặt còn tê liệt. Có bạn trai như vậy thật sự quá nghiệp chướng, hoàn toàn không đoán ra tâm tư của anh ta.

Ngay tại lúc Diệp Oản Oản than thở tiếc nuối, mọi người xung quanh nhìn đôi thịnh thế mĩ nhan trước mặt, đã bị sợ đến hoàn toàn nói không nên lời.

"Tôi... Tôi cmn thấy cái gì? Diệp Oản Oản thật sự có bạn trai!"

"Hơn nữa còn vô cùng đẹp trai!"

"Nói điều kiện tốt hơn Tư Hạ cũng không khoa trương chút nào! Riêng khuôn mặt này đã đủ rồi!"

Nghe lời nghị luận của xung quanh, Trình Tuyết không nhúc nhích, cả người giống

như bị đóng đinh tại chỗ vậy. Sắc mặt cô ta trắng bệch dị thường, giống như nhìn thấy một chuyện cực kì đáng sợ vậy.

Tư... Tư Dạ Hàn...

Tư gia chủ gϊếŧ người không chớp mắt trong truyền thuyết của Tư gia.

Mặc dù cô ta chỉ gặp một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Người đàn ông này, chỉ cần gặp qua anh ta một lần thì sẽ không quên được.

Nhưng... Làm sao có thể!

Bạn trai của Diệp Oản Oản sao có thể là Tư Dạ Hàn?!

Nếu như vậy, sao Diệp Oản Oản có thể đi cấu kết với Tư Hạ được?

Chẳng lẽ Tư Hạ đặc biệt đối đãi với Diệp Oản Oản như vậy là vì nguyên nhân này?

Bởi vì Diệp Oản Oản là người đàn bà của Tư Dạ Hàn!

Trời ơi, lỡ như Tư Dạ Hàn biết những chuyện cô ta đã làm với Diệp Oản Oản!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Trình Tuyết trở nên trắng nhợt.

Cùng lúc đó, trong đầu cô ta nhớ đến câu cảnh cáo của Tư Hạ: "Không muốn chết liền câm miệng lại!"

Ngay tại lúc mọi người kinh ngạc đến ngây người, phía sau Tư Dạ Hàn đột nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại.

"Tư... Tư tiên sinh..."

Trầm Mộng Kỳ mặc một bộ váy màu hồng, xấu hổ chào hỏi với Tư Dạ Hàn.

Mọi người xung quanh thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, Trầm Mộng Kỳ cũng biết người này?

Phát hiện người tới gần mình là Trầm Mộng Kỳ, Tư Dạ Hàn dừng trên người cô ta một chớp mắt, sau đó nhanh chóng rời đi, giống như cô ta căn bản không tồn tại vậy.

Hứa Dịch vốn không có ấn tượng tốt với Trầm Mộng Kỳ, thấy cô ta lại gần, anh ta vội trưng mặt lạnh tới phía trước Tư Dạ Hàn, ngăn cản ý đồ tới gần của cô ta.

Thấy Tư Dạ Hàn không có chút phản ứng nào với mình, Trầm Mộng Kỳ khó chịu cắn môi, nhưng nghĩ tới anh ta đối với ai cũng vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn một ít.

Trầm Mộng Kỳ không có cách nào đến gần Tư Dạ Hàn, liền giả bộ thân mật đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, nhỏ giọng nói: "Ngài tới đưa quần áo cho Oản Oản sao? Cái áo này thật đẹp, găng tay cũng thật đáng yêu, trên đó còn có một con hổ nhỏ nữa."

Trầm Mộng Kỳ nói nửa ngày, Tư Dạ Hàn vẫn không để ý tới cô ta, ngay cả Diệp Oản Oản cũng không trả lời, giống như cô ta đang một mình diễn kịch vậy.

Trầm Mộng Kỳ dần dần có chút lúng túng, đáy mắt xẹt qua một tia âm u.

Sau đó, cô ta như lơ đãng nhìn phải Tư Hạ, tựa như chột dạ, vội thất thố giải thích với Tư Dạ Hàn: "Tư tiên sinh, ngài... Ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm Oản Oản và Tư Hạ! Tư Hạ chẳng qua thấy Oản Oản hơi lạnh nên cởϊ áσ cho cậu ấy mặc mà thôi. Bọn họ không có gì cả, chỉ là bạn bình thường thôi, Oản Oản tuyệt đối sẽ không qua lại với những người như cậu ta, ngài nhất định phải tin tưởng cậu ấy!"

Lời này...

Coi như không liên quan cũng sẽ bị hiểu lầm thành có quan hệ rồi.

Trên mặt Diệp Oản Oản hiện lên một tia giễu cợt, lẳng lặng nhìn Trầm Mộng Kỳ không tiếp tục nhẫn nại được nữa, bắt đầu giở trò khiêu khích trước mặt mình.

Người như Tư Hạ?

A, vào lúc này của kiếp trước, Trầm Mộng Kỳ vẫn chưa biết mối quan hệ của Tư Hạ và Tư Dạ Hàn đâu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện