Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản cắn đũa, chờ anh cúp điện thoại, sau đó hỏi: "Anh muốn đi sao?"
"Có chút việc cần xử lí." Tư Dạ Hàn đứng lên.
"Ồ, công việc quan trọng, vậy anh mau đi đi!" Diệp Oản Oản đứng lên, giúp anh lấy áo khoác, tiễn anh ra tới cửa.
Hàn Thiên Vũ cũng đứng dậy theo sau: "Anh ấy uống rượu, không thể lái xe."
"Tài xế có ở đây không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Tư Dạ Hàn: "Có."
Lúc này Diệp Oản Oản mới yên tâm, đưa áo khoác cho anh: "Vậy anh đi đi, nhớ đi chậm thôi đấy!"
Mặc dù uống nhiều rượu, nhưng nhìn mặt của Tư Dạ Hàn cũng không khác bình thường bất cứ chỗ nào cả, thoạt nhìn rất tỉnh táo, câu "Có thể" kia của anh xem ra chỉ là đang khiêm tốn mà thôi.
Nghe Diệp Oản Oản dặn dò, Tư Dạ Hàn không nói lời nào, anh nhận lấy áo khoác mặc vào, cài từng cúc áo của bộ âu phục, sau đó nhàn nhạt đáp: "Ừm."
"Tối nay anh uống không ít, lát nữa nhớ bảo người mua canh giải rượu." Diệp Oản Oản vừa đẩy cửa vừa mở miệng.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô, không nói gì, chỉ cúi đầu cài cúc áo cuối cùng. Sau đó, dưới tầm mắt của đối phương, anh nâng cằm của cô lên, cúi người đặt lên môi của Diệp Oản Oản một nụ hôn nhẹ, sau đó mở miệng: "Được."
Diệp Oản Oản: "..."
Hàn Thiên Vũ ở kế bên: "!!!"
Sau khi phản ứng được Tư Dạ Hàn vừa hôn mình, trong đầu Diệp Oản Oản như có một quả bom đang nổ vang.
Mà biểu cảm của Hàn Thiên Vũ y như bị sét đánh vậy.
Chuyện gì vừa xảy ra!!!
Trong đầu Diệp Oản Oản gào thét.
Mà người gây ra chuyện này sau khi khiến cô hồn lìa khỏi xác lại bình chân như vại, sau khi hôn xong liền không đổi sắc mặt phủi mông rời đi.
Đại khái cứng đờ người trong mười giây, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng định thần lại, cô cứng ngắc người, máy móc nghiêng đầu nhìn Hàn Thiên Vũ đang đứng sau lưng: "Hàn... Hàn Thiên Vũ, cậu nghe tôi giải thích!"
Tối nay Tư Dạ Hàn biểu hiện rất bình tĩnh, khiến cô buông lỏng phòng bị, khiến cô cho rằng giả nam xong mọi việc đều thuận lợi, vạn vạn không nghĩ tới, trước khi đi lại