Edit: Bạch Linh
Chu Văn Bân chợt cười lên một tiếng, "Thì sao? Lạc Thần, cậu vào giới này đã lâu như vậy rồi, đừng đơn thuần như thế chứ?
Biết vì sao Triệu Minh Khải có thể nổi tiếng như thế không? Mọi thứ của cậu ta không bằng cậu, nhưng chỉ với thời gian nửa năm ngắn ngủi, hiện giờ đã lên được vị trí diễn viên tuyến hai rồi! Việc này còn không phải là do tôi giới thiệu Lương tổng giúp cậu ta sao?
Chỉ cần có người chịu chi tiền nâng cậu lên, kim chủ là đàn ông hay phụ nữ thì có gì khác nhau đâu? Trừ phi cậu là Cung Húc, siêu cấp phú nhị đại, ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra, có cha là tỉ phú chống lưng, bỏ ra số tiền lớn để cậu chơi đùa, nếu không, không có người chống lưng, vậy chỉ có thể làm theo quy tắc trong vòng tuần hoàn này mà thôi!"
Chu Văn Bân hướng dẫn từng bước, "Lạc Thần à, làm người không cần quá cứng nhắc! Chờ tôi chơi đủ rồi, tự nhiên sẽ giới thiệu một kim chủ mới cho cậu, đến lúc đó..."
Lạc Thần gần như không muốn nghe nữa, cậu nện một quyền xuống bàn, giống như con thú bị vây bắt gào rống, "Câm miệng! Tôi muốn đổi người đại diện!!!"
Chu Văn Bân đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó giống như nghe được một chuyện cười nào đó, ông ta cười lớn mỉa mai: "Ha ha ha... Cậu muốn đổi người đại diện? Được! Được lắm! Cậu tự xin công ty đi, tôi sẽ chống mắt nhìn xem, toàn bộ Hoàn Cầu này có ai muốn thu nhận cậu!"
Thời điểm nói xong câu cuối cùng, sắc mặt Chu Văn Bân liền trở nên âm trầm.
Bởi vì dùng sức nện trên bàn trà, máu trên tay Lạc Thần chảy ra đầm đìa, ánh mắt mang sát ý ngập trời nhìn chằm chằm Chu Văn Bân.
Cánh tay trắng nõn và máu đỏ tươi rơi tí tách xuống tạo nên sự đối lập vô cùng chói mắt, mùi máu tanh tuy nguy hiểm nhưng cũng vô cùng dụ hoặc, mà cặp mắt đang phẫn nộ kia đồng thời cũng đẹp tới mức cực hạn, giống như đóa hoa đồ mi nở rộ...
Con người vẩn đục của Chu Văn Bân lập tức nhiễm du͙ƈ vọиɠ dơ bẩn, gần như vội vàng nhào tới, "Lạc Thần, cậu yên tâm... Cậu yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu..."
"Cút ngay!"
"Lạc Thần, bản thân cậu còn