Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tư Dạ Hàn vốn đang giận, nghe vậy thì nhíu mày: "Đau ở đâu?"
Vừa rồi Diệp Oản Oản phát hiện sắc mặt Tư Dạ Hàn khó coi nên mới cố ý bán thảm. Thấy có tác dụng, cô lập tức ngồi vào lòng anh cạ cạ: "Chỗ nào cũng đau hết á! Cơ bắp đau nhức! Xương cốt như bị người ta đánh gãy! Còn có chỗ này... Đều bị thương hết..."
Diệp Oản Oản đưa ngón tay ra, vết xước còn nhỏ hơn móng tay, còn không bị chảy máu.
Thật là một vết thương lớn...
Nội tâm của những người bị đánh bầm dập bày tỏ: "..."
"Hứa Dịch, lấy hộp y tế." Tư Dạ Hàn nói.
Hứa Dịch vội lấy hộp y tế trong ngăn tủ đưa cho anh.
Tư Dạ Hàn nắm ngón tay Diệp Oản Oản, giúp cô sát trùng và băng bó vết thương.
Diệp Oản Oản lại yêu cầu: "Không muốn cái này, em muốn nơ bướm cơ!"
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngón tay loay hoay một chút, một cái nơ bướm xinh đẹp đã hiện ra.
Nhóm cẩu độc thân bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần: "..."
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khớp xương xanh tím trên tay Diệp Oản Oản, sắc mặt hơi trầm xuống.
Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ ra Tư Dạ Hàn không cho phép cô bị thương, không dám bán thảm nữa, vội mở miệng: "Đoán chừng vì uống say, không cẩn thận nên em bị ngã, không sao không sao đâu, giúp em thổi thổi sẽ hết đau ngay ý!"
Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng xem xét khuỷu tay của cô, nghiêm túc nói: "Em không vận động khá lâu rồi. Từ hôm nay trở đi, anh tìm thầy giúp em học một số động tác cơ bản, kiên trì luyện tập."
Nói xong, Tư Dạ Hàn nhìn Thập Nhất đứng ở đối diện: "Thập Nhất."
Thập Nhất khập khiễng đi qua: "Có mặt!"
Tư Dạ Hàn: "Từ hôm nay trở đi, cậu là huấn luyện viên của cô ấy.
"Hả?" Thập Nhất khó hiểu, lúng túng nhìn ông chủ nhà mình, cho rằng bản thân gặp ảo giác rồi.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn lạnh lùng: "Có vấn đề?"
Đương nhiên có vấn đề!
Quá có vấn đề ấy chứ!
Cậu ta có bản lĩnh gì mà đòi làm thầy giáo của Oản Oản tiểu thư!