Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản quả thật giống như sói đói lạc vào bầy dê, chỉ trong chốc lát đã mua một đống thức ăn.
Trên tay Tư Dạ Hàn xách đầy bao lớn bao nhỏ.
Ngắm mĩ nhân lạnh lùng cầm thức ăn, Diệp Oản Oản cảm thấy anh quả thật vô cùng chói mắt, tú sắc khả xan. (*)
(*) Tú sắc khả xan: Đẹp có thể ăn thay cơm
Thật hoàn mĩ!
"Sao?" Thấy Diệp Oản Oản nhìn mình chằm chằm, ánh mắt còn vô cùng nóng bỏng, Tư Dạ Hàn mới hỏi.
Diệp Oản Oản nhón chân, hôn lên má anh một cái: "Sao là sao, anh đẹp, em muốn nhìn không được à?"
Ánh mắt Tư Dạ Hàn hơi trầm xuống...
Diệp Oản Oản nằm trong lòng mĩ nhân và mĩ thực thì vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không chú ý sau lưng mình có hai người.
Vào lúc này, Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình đang nghi hoặc theo sau Diệp Oản Oản.
Hai người vốn muốn đến đây đi dạo một lát, ai ngờ lại thấy được một bóng người quen thuộc, rất giống Oản Oản nhà họ.
Diệp Thiệu Đình hơi nhíu mày: "Bà có nhìn nhầm không? Vừa rồi bà gọi điện, Oản Oản còn nói bận, sao có thể ở chỗ này được?"
"Không sai đâu, chính là Oản Oản! Sao tôi có thể nhận nhầm con gái mình?" Giọng điệu của Lương Uyển Quân rất chắc chắn.
Diệp Thiệu Đình nhìn sang người đàn ông thân mật với thiếu nữ: "Vậy thằng nhóc bên cạnh nó là sao?"
Hai người tay đan tay, còn thân mật như vậy, rõ ràng là người yêu!
"Bạn trai của Oản Oản không phải rất bình thường sao? Oản Oản còn nhiều lần nói nhan sắc đặc biệt an toàn... Người bên cạnh rõ ràng không giống mà?"
Người kia có chỗ nào dính với hai từ "bình thường" và "an toàn" đâu chứ?
Bị hỏi như vậy, Lương Uyển Quân bắt đầu lưỡng lự: "Kì quái... Sao lại thế... Cô gái kia rõ ràng là Oản Oản nhà chúng ta mà..."
Nhưng sao Oản Oản lại đi dạo phố bên cạnh một người đàn ông có diện mạo như thế.
Chẳng lẽ do bà mắt yếu nên nhìn nhầm rồi sao?
Hai vợ chồng theo sau một hồi vẫn không thể xác định, cuối cùng, Diệp